Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1018: Chương 1018: Hắn chính là phu quân của ta! (1)




Kiếm khí cường đại, dù hắn có ngũ thải long lân chiến giáp cũng cảm thấy đau nhức không thôi.

- Linh khí cao giai!

Trong lòng Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, thân hình lui nhanh về phía sau.

Kiếm Phệ Cương Khí!

Hỏa Phong nhất định muốn giết Lăng Tiếu, thanh sắc kiếm hoa không ngừng tràn tới.

Kiếm hoa ngừng giữa không trung nổ tung, lực phá hoại đáng sợ khiến người giật mình.

- Mẹ nó, ngươi muốn chết cũng đừng trách ta!

Lăng Tiếu nổi giận, hắn đã lui nhường lần nữa nhưng không ngờ người kia còn không chịu ngừng tay.

Khí thế Lăng Tiếu tăng nhanh, thân ảnh như quỷ mỵ không ngừng lưu lại tàn ảnh trên không trung, tàn ảnh nhanh tới mức làm người hoa cả mắt.

Mí mắt Hỏa Phong nhảy mạnh, kiếm khí cường đại không ngừng chém xuống tàn ảnh, nhưng không cách nào nắm giữ được chân thân của Lăng Tiếu.

- Chỉ có thể triệu hoán linh thú đi ra!

Hỏa Phong biết muốn dựa vào thực lực của mình đánh bại Lăng Tiếu chỉ sợ khó khăn, liền chuẩn bị triệu hoán ra linh thú hộ thân.

Nhưng một kim sắc quyền đầu cường hãn đã nặng nề rơi lên sống lưng của hắn.

Phanh phanh!

- Ta cho ngươi hung hăng càn quấy, bổn thiếu đánh ngươi ngay cả mẹ ngươi cũng nhìn không ra!

Lăng Tiếu không ngừng đuổi theo Hỏa Phong, một trận quyền ảnh công thẳng vào mặt hắn.

Trong cốt hải Chiến Loạn Uyên, từng đợt âm phong thổi qua làm người cảm thấy rét lạnh.

Trên bầu trời vang lên thanh âm trầm đục vang tận mây xanh.

Chỉ thấy một thân ảnh không ngừng đuổi theo thân ảnh khác liên tục đánh tới.

Mà điểm hấp dẫn người nhất là thân ảnh truy đuổi kia chỉ nhắm vào mặt một người mà đánh, đây thuần túy là muốn hủy mặt người ta thôi!

- Hỗn đản, ta muốn ngươi chết!

Hỏa Phong bị đánh đến choáng váng, nhưng Lăng Tiếu không hạ sát thủ, vì vậy hắn vẫn còn có thể duy trì vài phần thanh tỉnh, đem khí thế toàn thân mạnh mẽ bức ra, một đoàn thanh diễm dày đặc như có linh tính hướng Lăng Tiếu bao trùm tới.

Đoàn thanh diễm này chính là hỏa chủng của Hỏa Phong thú.

Xem ra Hỏa Phong dù liều mạng bị trọng thương cũng muốn đem Lăng Tiếu diệt sát.

Hỏa chủng thú hỏa lực lượng mạnh hơn hỏa diễm bình thường vô số lần, chỉ có dị thú hỏa hệ ngoài lục giai mới có thể tích súc được hỏa chủng, mặc dù còn kém hơn địa hỏa cùng thiên hỏa, nhưng uy lực vẫn không thể xem thường.

Phải biết rằng thiên tôn bình thường nếu không có thủ đoạn đặc thù điều khiển rất có thể sẽ bị hỏa chủng này cắn trả mà chết.

Hiện giờ Hỏa Phong thả ra hỏa chủng thú hỏa muốn thiêu cháy Lăng Tiếu, rõ ràng đã tới mức được ăn cả ngã về không.

Hắn mặc kệ Lăng Tiếu mạnh bao nhiêu, nhưng chỉ cần đối mặt cùng hỏa chủng thú hỏa của hắn, chỉ sợ cũng phải vẫn lạc.

Chỉ thấy toàn bộ thanh diễm bao vây quanh Lăng Tiếu, năng lượng nóng đến kinh người, cho dù là huyền khí bình thường gặp phải thú hỏa này không qua canh giờ đều phải bị luyện hóa.

Thế nhưng hắn đã quên một điều thật trọng yếu, chính là trên người Lăng Tiếu có hỏa chủng còn cao cấp hơn hắn, thú hỏa của hắn có thể tạo thành thương tổn với Lăng Tiếu sao?

Đây hiển nhiên là chuyện không thể nào!

- Lửa này không sai, vừa lúc bồi bổ cho Si Mị Lam Diễm Châu!

Lăng Tiếu hiện lên dáng tươi cười nghĩ thầm, Si Mị Lam Hỏa Châu trong thức hải tản ra màu sắc rực rỡ, từng đạo lam diễm tràn lan ra ngoài.

Khi lam diễm tràn ra ngoài thân thể Lăng Tiếu, lập tức liền chủ động hấp thu thanh diễm.

Chỉ trong khoảnh khắc thanh diễm quanh thân hắn đã tiêu thất hơn phân nửa.

Hỏa chủng thú hỏa tựa hồ ý thức được nguy cơ, nhanh chóng thu liễm năng lượng muốn tháo chạy.

Hỏa Phong nhìn thấy một màn này kinh hãi kêu lên:

- Sao ta đã quên tiểu tử kia có hỏa chủng càng cao cấp hơn, trở lại cho ta!

Hỏa Phong cũng không muốn hỏa chủng của mình bị Lăng Tiếu cắn nuốt, nhanh chóng dùng ý niệm khống chế hỏa chủng quay về cơ thể.

- Hắc, nếu đã ra rồi còn có thể cho ngươi trốn sao?

Lăng Tiếu cười lạnh, song chưởng biến ảo thật nhanh, mấy đạo lam diễm từ khắp bốn phương tám hướng mãnh liệt bổ nhào tới hỏa chủng thú hỏa.

- Hỗn đản, nếu ngươi dám cắn nuốt thú hỏa của ta, Dược môn cùng ngươi không chết không ngừng!

Hỏa Phong gầm lên một tiếng giận dữ, không ngừng kết ấn gọi về hỏa chủng.

Đáng tiếc đối diện thực vật bồi bổ, chính Si Mị Lam Diễm cũng không chịu bỏ qua.

Không cần Lăng Tiếu khống chế, tốc độ của nó nháy mắt trướng lên, mấy đạo lam diễm đem thanh diễm tầng tầng bao trùm.

Sưu!

Lam diễm vừa bao phủ thanh diễm, nháy mắt đã co rút về hướng Lăng Tiếu.

- Hỗn đản, ta giết ngươi!

Hỏa Phong giận dữ, thanh sắc hỏa kiếm oanh ra kiếm khí đáng sợ, tựa hồ như muốn tê thiên liệt địa.

Kiếm khí bao trùm hình thành nhưng đầu linh thú bất đồng hướng Lăng Tiếu rít gào lao tới, như muốn xé hắn thành mảnh nhỏ.

Lăng Tiếu không để ý tới lửa giận của Hỏa Phong, há miệng hút vào thanh diễm.

- Không có thú hỏa, công kích của ngươi yếu hơn rất nhiều ah!

Lăng Tiếu nuốt vào hỏa chủng, trong mắt bắn tinh mang, thân hình bắt đầu chớp động.

Lăng Tiếu trực tiếp nghênh đón kiếm khí, song chưởng đánh ra vô số chưởng ảnh.

Thức thứ ba Bài Vân Chưởng – Phiên Vân Phúc Vũ!

Vô số chưởng ảnh mang theo kình phong cường đại đem kiếm khí xé rách.

Lăng Tiếu xuyên qua kiếm khí đánh vào, chưởng ảnh như dời non lấp bể cuốn thẳng tới Hỏa Phong.

Phanh phanh!

Hỏa Phong thừa nhận một loạt chưởng phong của hắn, thân hình bay ngược ra ngoài, máu tươi phun đầy bốn phía.

Lăng Tiếu cũng không tiếp tục truy kích, chỉ lạnh lùng nhìn Hỏa Phong rơi xuống dưới.

- Không ngờ Hỏa Phong lại thất bại, hơn nữa còn bại thê thảm như thế, không hề tổn thương được người ta mảy may ah!

- Lăng Tiếu rốt cục là người phương nào, lại có thể cắn nuốt cả thú hỏa, lam diễm của hắn chẳng lẽ là địa hỏa hay sao?

- Bất kể như thế nào hắn dám đả thương người của Dược môn, chỉ sợ Dược môn sẽ không để yên cho hắn!

- Cũng may hắn không giết chết Hỏa Phong, có lẽ còn có cơ hội hòa giải.

Hưu hưu!

Vài đạo thân ảnh rất nhanh bay xuống chỗ Hỏa Phong.

- Hỏa Hạo sư huynh, Hỏa Phong sư huynh chỉ bị trọng thương, vẫn còn chưa chết!

Một đệ tử Dược môn nói với Hỏa Hạo.

Hỏa Hạo gật đầu, lẩm bẩm:

- Đúng là kẻ phiền toái!

Một đạo thân ảnh xinh đẹp bên cạnh hắn chợt bay lên không.

- Đám đả thương người của Dược môn, xem ta giáo huấn ngươi!

Hỏa Hương Minh kêu lên một tiếng, chuẩn bị xuất chiêu công kích Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu đánh giá mỹ nữ trước mặt nói:

- Chẳng lẽ chỉ cho người của Dược môn các ngươi đi khi dễ người khác thôi sao?

- Ngươi nói đúng, từ trước đến nay chỉ có Dược môn khi dễ người!

Hỏa Hương Minh ngang ngược đáp, đồng thời lại tấn công.

Hỏa Hương Minh đánh ra một luồng hỏa diễm màu đỏ đậm, cường hãn hơn hỏa diễm bình thường rất nhiều, hình như còn mạnh mẽ hơn thú hỏa vài phần.

Nàng khống chế một mảnh hỏa tiên thật dài, hỏa tiên như linh xà vô cùng linh động, năng lượng thật mạnh mẽ.

- Đi cho ta!

Hỏa Hương Minh quát một tiếng, vô số linh xà từ bốn phương tám hứng bao phủ tới Lăng Tiếu.

Kỳ thật Hỏa Hương Minh cũng không muốn ra tay với Lăng Tiếu, nhưng việc này liên quan tới mặt mũi của Dược môn, nàng không xuất thủ cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.