Trên thân thể họ tản ra khí tức giết chóc không phải người bình thường có được, như vậy đã biết những người này từng trải qua vô số giết chóc mà thành tựu một thân vũ lực, với chiến ý sát phạt của bọn hắn, còn mạnh mẽ hơn cả võ giả cùng cấp với họ.
- Chúng ta đi qua bên quảng trường nhìn xem, nơi đó có thật nhiều linh thảo do dong binh bán ra.
Vân Mộng Kỳ nói.
Mọi người đều không có dị nghị, đi thẳng qua bên quảng trường.
Bởi vì quanh người Lăng Tiếu đều vây quanh tuyệt sắc mỹ nhân, trong lúc nhất thời khởi lên không ít ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ.
- Mau nhìn, mấy nữ nhân kia thật xinh xắn, so với mấy tao nữ nhân trong Vạn Hoa các còn đẹp hơn nhiều.
- Vô nghĩa, đem đám tao hàng Vạn Hoa các so sánh với người ta, quả thật là một đống phân, chỉ có hoa khôi trong Vạn Hoa các còn so sánh được.
- Nói nhỏ thôi, nhìn trang phục của họ hẳn là đệ tử Tử Thiên tong, chúng ta không thể đắc tội.
- Hừ, sợ cái gì, trong Vạn Thú thành có ai dám động thủ, trừ phi chán sống.
Lăng Tiếu đối mặt với loại tình huống này cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn thập phần vui sướng.
Đoàn người đi tới quảng trường, dòng người biến thành đông đúc hỗn tạp.
Không ít võ giả bày hàng vỉa hè, mọi người lui tới trên đường ồn ào trao đổi mua bán.
Những võ giả bày hàng đại bộ phận đều là cao thủ linh sư giai, còn có không ít người nhìn không thấu cảnh giới, ít nhất phải là cao thủ vương cấp.
Lăng Tiếu chứng kiến này liền bị chấn kinh, mấy nữ nhân đi cùng ngoại trừ Vân Mộng Kỳ đều bị khiếp hãi.
Linh sư giai đều là lực lượng trung kiên của các tông, mà vương cấp còn là trụ cột vững vàng của các phái.
Những người này lại bày hàng vỉa hè bán linh thảo, điều này làm Lăng Tiếu có chút khó tưởng tượng.
Lúc này Vân Mộng Kỳ mới mở miệng giải thích:
- Đại bộ phận bọn họ là tán tu hoặc dong binh, họ không phụ thuộc tông môn, có được linh thảo cao giai hoặc thú đan đều đem bán ra, bên trong Vạn Thú thành không ai dám sinh sự, cho dù người các tông môn cũng không dám tùy tiện động thủ.
Vân Mộng Kỳ nói như vậy mọi người liền hiểu được.
Ngay sau đó họ cùng nhau đi tới một quầy hàng gần đó.
Nhìn thấy linh thảo cao giai, Lăng Tiếu cảm thấy có chút khao khát, nếu không phải trong không gian giới còn cất chứa, chỉ sợ hắn đã chạy đi mua sắm.
Mà Hoa Hiểu Quế là luyện dược sư càng khó thể bình tĩnh, hắn mặc kệ cả Vũ Tư Tuyết, trực tiếp nhào vào quầy hàng xem linh thảo, tựa hồ muốn điên cuồng mua sắm một phen.
- Tiểu huynh đệ, vừa nhìn đã biết ngươi là người biết hàng, gốc Lam Lưu hoa tam giai trung cấp này chỉ bán mười khối hạ phẩm huyền tinh thôi.
Người trung niên bày hàng vỉa hè nói với Hoa Hiểu Quế.
- Mười…mười khối hạ phẩm huyền tinh, thật…quá đắt!
Hoa Hiểu Quế khó xử nói.
Trước khi đến Vạn Thú thành, Nam Cung Thường Nhạc quả thật cấp cho hắn không ít huyền tinh, nhưng gốc linh thảo trước mắt giá trị mười khối hạ phẩm huyền tinh làm cho hắn cảm thấy thập phần đau lòng.
- Không đắt, đây là gốc cuối cùng, bằng không ta đã bán mười lăm hạ phẩm huyền tinh.
- Bảy khối huyền tinh, ngươi bán hay không?
- Bảy khối quá ít, nếu ngươi thật muốn mua, ta ra chút máu, chỉ lấy ngươi chín huyền tinh.
- Như vậy đi, hai bên thối lui một bước, tám huyền tinh, nếu ngươi không bán ta đi xem chỗ khác.
- Được rồi được rồi, tám khối, thành giao!
Trải qua một phen cò kè mặc cả, Hoa Hiểu Quế lấy tám khối hạ phẩm huyền tinh mua một gốc Lam Lưu hoa tam giai trung cấp, bộ dáng thập phần đắc ý nhìn mọi người cười cười.
Vũ Tư Tuyết từ phía sau kéo lỗ tai Hoa Hiểu Quế mắng:
- Ngươi còn cười, gốc linh thảo này nhiều nhất chỉ giá trị năm khối huyền tinh, thật ngốc!
- Ai nha, nhẹ…nhẹ một chút, kéo đứt rồi…
Hoa Hiểu Quế bịt lỗ tai kêu lên thảm thiết.
- Bỏ đi tiểu Tuyết, trước đám đông ngươi cho tiểu Quế chút mặt mũi đi.
Lăng Tiếu khuyên nhủ Vũ Tư Tuyết.
Vũ Tư Tuyết nghe vậy mới buông tay, miệng vẫn còn giận nói:
- Đợi lát nữa ngươi xem trúng loại linh thảo nào để ta trả giá.
- Được…được, đã biết.
Hoa Hiểu Quế nhu nhu lỗ tai vội vàng đáp.
Lăng Tiếu nhìn đôi oan gia, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng thay cho bọn họ.
Chiếu theo tình huống hiện tại, hẳn là Vũ Tư Tuyết đã chấp nhận Hoa Hiểu Quế.
Tuy nói Hoa Hiểu Quế còn chưa đạt tới luyện dược sư tam giai, nhưng với cảnh giới nhị phẩm của hắn cũng đã không tệ, bằng thiên phú của hắn cùng sự bồi dưỡng của Nam Cung Thường Nhạc, hắn muốn bước vào tam phẩm chỉ là vấn đề thời gian.
Đoàn người Lăng Tiếu lại đi sang quầy hàng khác, Hoa Hiểu Quế vô cùng nhiệt tình, nhưng không còn dám vội vàng mua linh thảo như vừa rồi, mà để cho Vũ Tư Tuyết trả giá giúp hắn.
Quả nhiên Vũ Tư Tuyết rất có bộ dáng, liên tục mua vài gốc linh thảo đều bị nàng chém rụng một phần ba giá cả, vì thế Hoa Hiểu Quế không ngừng ngây ngốc cười.
Khi Hoa Hiểu Quế mua linh thảo, Lăng Tiếu không hề nhàn rỗi, hắn trúng ý đều là loại linh thảo hiếm có, giá cả không thấp, nhưng trong người hắn mang cự phú nên cũng không quá để ý mấy khối huyền tinh, cho nên lúc mua cũng không cò kè mặc cả như Hoa Hiểu Quế.
Đi hơn nửa vòng, trong túi Hoa Hiểu Quế đã cạn, vì vậy đành ngừng mua sắm.
Đoàn người Lăng Tiếu đi tới trước mặt một lão giả, chỉ thấy trên quầy hàng bày một gốc linh thảo màu xanh đậm.
Gốc linh thảo này linh lực ba động thật mạnh, tản ra sinh mệnh lực nồng đậm, còn tán phát ra từng đoàn vầng sáng nhấp nháy, có vẻ vô cùng bất phàm.
Hoa Hiểu Quế chứng kiến gốc linh thảo, không khỏi kinh hô:
- Lục Dương thảo tứ giai cao cấp!
Lão giả trừng mắt nhìn Hoa Hiểu Quế sau đó không phản ứng tới hắn, tiếp tục uống hồ lô rượu trong tay.
- Tiền bối, linh thảo này bán thế nào?
Lăng Tiếu nhìn lão giả hỏi.
Hắn thật sự không nghĩ tới nơi này có thể thấy được một gốc linh thảo mà hắn khao khát muốn tìm từ lâu.
- Một ngàn hạ phẩm huyền tinh, không mặc cả!
Lão giả liếc mắt nhìn Lăng Tiếu lạnh lùng đáp, xem bộ dạng giống như khinh thường Lăng Tiếu sẽ không mua nổi.
- Đắt như vậy sao, không đáng…lão đại, chúng ta đi chỗ khác.
Hoa Hiểu Quế than thở nói.
Ai ngờ Lăng Tiếu không nói lời nào, từ trong không gian giới lấy ra huyền tinh trực tiếp trả tiền.
Hắn nhất định phải mua Lục Dương thảo, đây chính là một trong những linh thảo dùng chế luyện Tinh Duyên nguyên đan, hắn có thể không mua sao?
Lão giả thoáng kinh ngạc, lập tức thu lại huyền tinh sau đó đẩy linh thảo cho Lăng Tiếu:
- Thuộc về ngươi!
Nhưng khi Lăng Tiếu vừa nhận được Lục Dương thảo, một thanh âm hung hăng càn quấy vang lên:
- Ta cho ngươi một ngàn năm trăm huyền tinh mua Lục Dương thảo, bán lại cho ta!
Thanh âm tràn ngập giọng điệu không cho phép từ chối, tựa hồ như ra mệnh lệnh cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cũng không quay đầu lại, đem Lục Dương thảo cất kỹ, nhìn mọi người nói:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi xem một lát.
Hắn hoàn toàn xem thường người vừa nói chuyện.
- Hỗn đản, ngươi không nghe được ta nói chuyện sao?
Thanh âm kia lại vang lên sau lưng Lăng Tiếu.
Đoàn người Lăng Tiếu vẫn xem thường, tiếp tục đi về phía trước.