Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2396: Chương 2396: Hương rượu say người.




- Nói rất đúng, đến, lão phu mời ngươi một chén, cảm tạ ngươi làm hết thảy cho thương minh chúng ta, ta sẽ để Vô Địch dâng một phần hậu lễ cảm tạ ngươi!

Liệt Phần đứng lên trịnh trọng nói.

Nơi này bối phận của Liệt Phần là cao nhất, hắn đứng lên, mọi người cùng bưng rượu đứng theo kính Lăng Tiếu.

Có vài viên Chí Tôn thần đan kia, thực lực thương minh có thể tiến thêm một bậc.

Lăng Tiếu cũng đứng dậy cạn chén với bọn họ.

Không khí yến tiệc lại sôi nổi lên.

Đêm đó Lăng Tiếu ở lại trong Liệt Viêm thương minh.

Hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi, Liệt Như Ngọc đã lôi kéo Chu Chỉ Tĩnh đi vào trong sân viện của hắn.

Lăng Tiếu nhìn thấy hai nàng cùng nhau đến, liền cảm thấy có chút đau đầu.

Bởi có câu nói khó nhất chính là tiêu thụ ân mỹ nhân.

- Hai nàng sao lại tới đây?

Lăng Tiếu cười hỏi.

- Hừ, nơi này là địa bàn của chúng ta, đương nhiên là có thể tới!

Liệt Như Ngọc hung hăng nói.

- Gặp qua dược thần đại nhân!

Chu Chỉ Tĩnh cúi người cung kính chào hỏi.

Lăng Tiếu cười khổ nhìn nàng nói:

- Chỉ Tĩnh không cần nhiều lễ như vậy, xem ra đã lâu không gặp, nàng đối với ta càng thêm khách khí!

Chu Chỉ Tĩnh nghe hắn nói như thế, nội tâm ngọt lịm, trong lòng nhủ thầm:

- Thật đúng như lời sư muội nói, hắn không hề thay đổi một chút nào!

Chu Chỉ Tĩnh vừa định mở miệng nói chuyện, Liệt Như Ngọc lại nói:

- Đó là đương nhiên, sư tỷ là đệ nhất mỹ nhân của thương minh, người theo đuổi vô số kể, nếu không phải nàng nhớ mãi không quên người nào đó, cũng đã lập gia đình từ lâu!

Lăng Tiếu vuốt mũi cười khan:

- Ha ha, lập gia đình là chuyện tốt thôi! Cũng không biết là anh kiệt thế nào mới xứng đôi với mỹ nữ như Chỉ Tĩnh!

Chu Chỉ Tĩnh u oán nói:

- Ta cảm thấy hiện tại rất tốt, vì sao nhất định phải lập gia đình đâu!

Liệt Như Ngọc trừng mắt trách cứ:

- Có phải huynh rất đắc ý hay không, có thể làm cho sư tỷ ngây ngốc chờ đợi!

Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh, sau đó làm ra động tác mà hai nàng không tưởng tượng được.

Lăng Tiếu lại có thể đem cả hai người đều ôm vào lòng mình.

Hắn ngửa mặt lên trời sâu kín nói:

- Ta biết tâm ý của hai nàng, nói thật ra ta cũng không để ý có thêm hai mỹ nhân làm thê tử của ta, nhưng…hai nàng phải rõ ràng, ở bên cạnh ta sẽ thật ủy khuất, bởi vì nữ nhân của ta thật không ít, ta yêu họ mà họ cũng yêu ta, nên ta không thể bỏ rơi người nào.

Ngừng một chút hắn nói tiếp:

- Huống hồ bây giờ ta còn hai sứ mạng phi thường trọng yếu cần đi hoàn thành, hai chuyện này nguy hiểm trùng điệp, nếu không cẩn thận ta rất có thể vẫn lạc, cho nên hai nàng đi theo ta phải tùy thời chuẩn bị mất đi ta.

- Huynh đừng làm muội sợ được không, hiện tại huynh đã là chí tôn thủy thần, còn có nhiệm vụ gì nguy hiểm phải làm huynh vẫn lạc!

Liệt Như Ngọc khẩn trương ôm chặt Lăng Tiếu nói.

Chu Chỉ Tĩnh nói:

- Từ xưa tới nay biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều thê thiếp hợp bầy, muội không để ý trở thành một thành viên trong bọn họ, ai bảo lòng của muội sớm thuộc về huynh đâu, mặc kệ huynh đang ở phương nào muội vĩnh viễn là của huynh!

- Cho dù là nhân vật trên chí tôn thần bảng cũng có thể vẫn lạc, thực lực của ta hiện tại có vẫn lạc cũng không có gì kỳ lạ, về phần ta cần đi làm nhiệm vụ gì hai nàng đừng quản, tóm lại ta không lừa hai nàng, hai người nên suy nghĩ kỹ càng.

Lăng Tiếu trịnh trọng nói, ba người lại ôm chặt lấy nhau.



Đêm, trên con sông hộ thành đèn đuốc sáng trưng, trên hoa thuyền chập chờn không ít nữ nhân mặc quần áo bại lộ, thanh âm tiếng cười đùa lả lơi vang lên.

Lăng Tiếu còn chưa uống vài chén rượu, đột nhiên cảm thấy có chút muốn say.

Đêm sắc lờ mờ, tiếng nhạc vang lên, vũ sắc động lòng người, hương rượu người say, mỹ nhân như ngọc!

Lăng Tiếu ở lại Liệt Viêm thương minh chừng nửa tháng mới có thể rời đi.

Lúc rời khỏi, ánh mắt lưu luyến của Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh làm cho hắn thật sự cảm thấy không dám thừa nhận.

Lăng Tiếu tạm thời không muốn tiêu thụ ân mỹ nhân, quả quyết rời đi Liệt Viêm thương minh, chạy tới nơi an bài hậu nhân Hồn tộc.

Hậu duệ Hồn tộc được hắn an bài không xa, thuộc phạm vi Tẩy Kiếm trang, nhưng Tẩy Kiếm trang cũng không quản tới nơi đó.

Huống chi địa phương mà Lăng Tiếu mở ra thuộc một nơi bình thường nằm ngoại giới Quỷ Hồn sơn mạch.

Nơi đó thoạt nhìn như một nông trang nghèo khó, không ai chú ý, mà người đạt tới thần vương bình thường sẽ không đi vào loại thôn xóm này động thủ cướp bóc, như vậy sẽ làm mất thân phận.

Hơn nữa Lăng Tiếu đã lưu lại bán thủy thần thi ma bảo hộ nơi này, trừ phi gặp phải chí tôn đến, bằng không đừng hòng thương tổn được bọn họ.

Nếu người của Hồn tộc luôn yên ổn trong địa phương Lăng Tiếu ổn định thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng bọn họ cũng cần thích ứng cuộc sống trong Thiên Vực, giao tiếp với những người khác, kiến thức thế giới bên ngoài, hiểu biết càng nhiều kỳ trân dị bảo, tăng thêm kiến thức lịch duyệt.

Cho nên khi họ rời tộc, đi ra bên ngoài, thân bất do kỷ, thật dễ dàng cùng người phát sinh ma sát.

Vân Thiên là đệ tử thứ hai của Lăng Tiếu, lúc hắn được nhận làm đệ tử chỉ có tu vi linh sư giai.

Tu vi này ở lại trong Thiên Vực chẳng khác gì một người thường, cho dù một kẻ hầu sai vặt đánh tạp thực lực cũng ngang hàng với hắn.

Nhưng lúc ấy hắn còn nhỏ, chỉ chừng mười tuổi mà thôi.

Lăng Tiếu mang theo Hồn tộc trở về Thiên Vực, được linh khí thiên địa nồng đậm trợ giúp, thực lực người trong tộc nhanh chóng đề thăng lên.

Vân Thiên lại là thiên tài nổi bật trong hậu duệ Hồn tộc, từng được Lăng Tiếu chỉ điểm, thực lực càng tăng nhanh chóng.

Hơn mấy chục năm trôi qua, Vân Thiên đã là hán tử gần năm mươi.

Vân Thiên sớm được Lăng Tiếu dùng thần tuyền tẩy lễ, lấy tốc độ tu luyện của hắn tuy kém hơn thần thể biến thái, nhưng tuyệt đối không kém hơn đệ tử chân truyền của những siêu cấp thế lực.

Lấy độ tuổi như vậy đã đạt tới tu vi bán thánh, đã đủ cho hắn duy trì dung mạo hơn hai mươi tuổi.

Nhưng hôm nay thoạt nhìn hắn như lão nhân bảy tám chục tuổi, già nua vô cùng, sinh cơ đã sắp khô kiệt.

Trong Ma Hồn thành gần chỗ ở của người Hồn tộc, Vân Thiên bị người dùng xiềng xích khốn chặt thân hình, dán trên tường thành, thân hình tràn ngập vết thương, máu tươi không ngừng đổ xuống, bộ dáng chật vật thập phần khủng bố.

Rõ ràng hắn bị người bắt giữ, dùng thánh liên trói lại, muốn đem hắn treo chết tươi tại chỗ này!

Ở bên cạnh hắn còn có vài cỗ thi thể đã chết, chắc là không chống nổi tra tấn, đã đi trước Vân Thiên một bước.

Hiện giờ Vân Thiên chỉ cảm thấy không chịu được nữa, đan điền đã bị hủy diệt, không biện pháp khôi phục thương thế trên người, trạng thái kém đến cực điểm.

Trong lòng hắn thầm hò hét:

- Sư…sư phụ, Thiên nhi thật có lỗi với sự vun trồng của ngài, không…không thể khôi phục Hồn tộc!

Phàm là người đi ngang qua bên này nhìn thấy Vân Thiên đều chỉ trỏ, nghị luận sôi nổi.

- Thật sự là đáng thương, lại dám đắc tội Ảnh công tử, đúng là chán sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.