Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2420: Chương 2420: Huyết Hung Yêu hiện! (1)




Về phần Dương Hải có thần khí trợ giúp, thoát được nhanh nhất, hắn oanh giết vài đầu độc ngạc dưới mười một giai liền lập tức lẩn ra thật xa.

Thực lực của Bàng Thống Các bất phàm, ứng phó thập phần thong dong, hắn cũng không đánh bừa mà chỉ chú ý động tĩnh của Lăng Tiếu, nếu Lăng Tiếu gặp nguy hiểm hắn sẽ xuất thủ giúp đỡ.

Nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiếu quả quyết ra tay, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Tiếu, hắn biết độc ngạc không làm gì được người kia.

Lăng Tiếu ném Lăng Thần qua chỗ Bàng Thống Các nói:

- Bàng lão bảo hộ giúp đại ca của ta rời khỏi nơi này trước, ta sẽ đi sau!

Lăng Thần quay đầu lại kinh hô:

- Tiếu đệ ngươi làm gì?

Lúc này Bàng Thống Các đã bắt lấy Lăng Thần, cứng rắn kéo hắn cách xa vùng độc chướng bao phủ.

Mà Lăng Tiếu quay trở lại, đối diện đàn độc ngạc không có nửa phần khiếp ý.

Mà đàn độc ngạc không dám tới gần Lăng Tiếu, chỉ phun ra độc khí bao phủ tới hắn, nhưng không làm được gì hắn mảy may.

Lăng Tiếu nhìn thấy Long Ngũ đã đánh độc ngạc vương chìm vào trong đầm lầy, thầm thở dài tự nhủ:

- Không có thánh thú mười một giai cao giai xuất hiện, đừng mong bức Long Ngũ hóa thành bản thể chiến đấu ah!

Lăng Tiếu ở lại nơi này không phải vì muốn chém giết độc ngạc, mà vì muốn lấy độc nguyên bổn nguyên của đầm lầy – Thanh Lựu Độc Đằng!

Loại độc nguyên này dù là thần vương cũng không dám động tới, mọi người đều phải rời xa, nhưng vì sao hắn phải lấy nó?

Hắn không dùng tới nhưng người bên cạnh có thể dùng.

Phượng Tiêm Vận, Độc Hạt Tử cùng con trai hắn đều chơi độc, loại độc cao giai này với họ mà nói là bổ vật, đúng lúc lấy về cho họ dùng làm thủ đoạn sát chiêu!

Thân hình Lăng Tiếu thật nhẹ nhàng xuyên qua đàn độc ngạc, bay thẳng tới cạnh đầm lầy.

Dọc đường hắn đem toàn bộ độc ngạc ngăn trở đều chém giết, thu lấy thi thể, máu huyết của chúng có thần hiệu kháng độc, để người nhà luyện hóa độc vật sẽ có một tầng an toàn bảo đảm, không sợ bị cắn trả lại.

Nhìn thấy Lăng Tiếu sắp lấy Thanh Lựu Độc Đằng tới tay, một đầu độc ngạc mười một giai liều lĩnh cắn tới.

Không còn cách nào, Lăng Tiếu phải nhanh chóng tránh né, mà chiếc đuôi cũng bám theo đánh úp tới.

Lăng Tiếu vừa thối lui vừa cười lạnh nói:

- Cho dù thân thể ngươi là tường đồng vách sắt, cũng phải đem ngươi đốt thành cặn bã!

Ngón tay hắn điểm ra, chỉ mang trực tiếp đánh úp về hướng đuôi của độc ngạc.

Oanh long!

Uy lực một chỉ của Lăng Tiếu ẩn chứa lực hủy diệt kinh khủng nhất thế gian, cho dù long lân cũng không gánh chịu được, lân giáp của độc ngạc làm sao đón đỡ nổi.

Hống hống!

Độc ngạc bị một chỉ xuyên thủng đuôi, lực lượng hủy diệt lập tức tan ra thiêu đốt thân thể nó, khiến nó đau đớn điên cuồng giãy dụa, cuối cùng vọt xuống dưới đầm lầy.

Tư tư!

Dù đã xông vào đầm lầy nhưng vẫn không thể dập tắt được ngọn lửa, ngược lại còn bị độc chất thúc đẩy lực lượng kia thiêu đốt không còn.

Lăng Tiếu vừa lấy đi mấy quả trứng độc ngạc, những độc ngạc gần đó giống như điên cuồng hướng hắn đánh tới.

Vô số độc chướng bắt đầu khởi động, toàn bộ oanh thẳng tới Lăng Tiếu, cho dù chí tôn đê giai cũng phải biến sắc!

Cũng may thân thể Lăng Tiếu tràn đầy thiên hỏa chí dương, vừa lúc khắc chế độc chất, khiến chúng không thể đến gần được hắn mảy may!

Lúc này Long Ngũ đã hung hăng đánh hai độc ngạc mười một giai trung giai chìm vào giữa đầm lầy, bên trong có một con trực tiếp tử vong, mà thân thể Thanh Lựu Độc Ngạc Vương bị đánh nát, máu tươi vẩy ra không ngừng.

Long Ngũ bay lên trời, hướng đàn độc ngạc đang xông tới chỗ Lăng Tiếu, mở ra miệng rồng, một đạo thanh âm long ngâm vang ra.

Hống!

Giống như có một đầu kim sắc chân long thực chất rít gào bay lên, trực tiếp đem đàn độc ngạc đánh bay, vài đầu còn chưa tới mười một giai bị trực tiếp chấn bạo mà chết, hai mười một giai hoảng sợ run rẩy không ngừng!

Trong nháy mắt này Long Ngũ cùng Lăng Tiếu đã nhanh chóng chạy xa.

Lăng Thần, Dương Hải cùng Bàng Thống Các đã đi tới một nơi khác, bọn họ vốn định chờ đợi Lăng Tiếu cùng Long Ngũ chạy đến lại cùng đi, không ngờ đột nhiên nhảy ra hơn mười đầu độc thánh thú, bức bách họ phải tiếp tục chạy trốn.

Mà khi Long Ngũ cùng Lăng Tiếu chạy về phương hướng kia cũng đã không còn nhìn thấy thân ảnh của bọn họ.

Lúc này đột nhiên nhảy ra một ít độc xà mãng, hắc độc nghĩ, vạn cước ngô công…những thánh thú đã đạt tới mười một giai liên tục xuất hiện, quả thật làm người choáng váng!

- Chết tiệt, đại ca bọn hắn rốt cục đi đâu vậy!

Lăng Tiếu mắng một câu, lại gọi Long Ngũ hóa chân thân, ngay lập tức kinh sợ đám độc vật vội vàng bỏ chạy.

Vốn tưởng rằng để Long Ngũ hóa ra bản thể có thể áp chế những thánh thú khác bỏ đi, không ngờ trái lại càng hấp dẫn thật nhiều thánh thú cao giai xuất hiện, giống như không hề bị bổn nguyên lực lượng của Long Ngũ áp chế.

Hống hống!

Long Ngũ vô cùng bất mãn không ngừng rống to, thanh âm long ngâm chấn rung mười vạn dặm, long uy càng thêm khủng bố, muốn đem thánh thú dám ngăn cản hắn đánh bay.

Bất kể như thế nào chân long thần thú vẫn là thú hoàng bộ tộc cường đại nhất, mà những thánh thú kia tuy đã ngăn cách thật lâu, còn là thú loại thời viễn cổ thậm chí là thái cổ lưu lại, nhưng bị long uy cường đại áp bách, liền sản sinh nỗi sợ hãi tận sâu trong đáy lòng.

Lúc Long Ngũ muốn đại khai sát giới, Lăng Tiếu kinh quát:

- Còn không đi thì đợi đến bao giờ! Chúng ta không có thời gian tiêu hao ở nơi này!

Long Ngũ có chút không cam lòng rống to một tiếng, vọt tới một đầu thánh thú, long thân hung hăng đụng bay thánh thú kia sang một bên, mang theo Lăng Tiếu bay về phương xa.

Những thánh thú còn lại sợ hãi rống lên, nhưng không dám tiếp tục truy kích Long Ngũ.

Nhưng Lăng Tiếu lại không biết phương hướng của hắn đã trái ngược với phương hướng của ba người Lăng Thần bỏ chạy.

Cứ như vậy nhóm người chia tách hai phương, đều gặp phải nguy cơ hoàn toàn khác hẳn.

Rời khỏi khu vực đầy độc vật, Lăng Tiếu lập tức lấy ra Truyền Âm Thạch tìm kiếm tung tích của ba người Lăng Thần nhưng Truyền Âm Thạch không có chút động tĩnh.

Lăng Tiếu nhíu mày, bắt đầu cảm ứng hành tung của ba người trong phạm vi trăm vạn dặm.

Nhưng nơi này cổ mộc che trời, từ trường cường đại ngăn cách thần thức của hắn, căn bản không cảm ứng được bao xa, không phát hiện được thân ảnh người nào.

- Lần này nguy rồi, vạn nhất bọn họ gặp phải yêu vật phải làm thế nào!

Lăng Tiếu lẩm bẩm nói.

Hắn không e ngại yêu vật, nhưng những người khác không có năng lực như hắn.

Nghĩ đến đây, Lăng Tiếu phải tăng nhanh tốc độ tìm kiếm hành tung của ba người.

- Đúng rồi, có lẽ đại ca bọn họ chạy tới phương hướng của Quỷ Thụ Lĩnh, đến lúc đó nhất định gặp lại họ!

Lăng Tiếu nói một câu, gọi Long Ngũ bay tới phương hướng kia.

Nhưng mới phi hành không bao xa, Lăng Tiếu cùng Long Ngũ đành đáp xuống dưới đất xuyên qua giữa rừng rậm.

Bởi vì trên không trung nơi này có quá nhiều linh thú bá chủ không trung, ngay cả hắn cùng Long Ngũ cũng phải né tránh.

Hắn phát hiện mình lại gặp phải Hoang Lôi Điêu mười một giai trung cấp từng gặp qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.