Thần Khống Thiên Hạ

Chương 649: Chương 649: Khẩn cầu của Thiết Lặc Vương. (1)




Lăng Tiếu biết rõ, thân phận Luyện dược sư của hắn cũng khó mà dấu được nữa, chỉ sợ lại làm lỡ không ít thời gian ah, bất quá việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể mau chóng tìm cách thoát thân.

- Lăng đại sư đến, thỉnh mời xuống.

Thiết Chân Dũng kêu lên.

Lúc này, hắn đã thay đổi xưng hô với Lăng Tiếu, vẻ nhiệt tình trên mặt so với hôm qua càng thêm vài phầ.

Ánh mắt Nam Cung Liệt nhìn về phía Lăng Tiếu cũng trở nên càng thêm hài lòng.

- Thiết Lặc Vương không cần khách khí như thế, gọi ta Lăng Tiếu là được, ta cũng không phải đại sư gì cả.

Lăng Tiếu khiêm tốn nói.

Thiết Lặc bộ lạc chính là một trong cửu đại phân lạc của Man tộc, dưới trướng không thiếu cao thủ tọa trấn, bảy tám người ngồi trong màn trướng của Thiết Lặc Vương đều có tu vị không thua kém Vương cấp cao giai, càng có hai lão giả đã là tồn tại Hoàng cấp.

Ngồi hai bên trái phải Thiết Lặc Vương là hai hai nữ tử mỹ mạo, các nàng đều xuyên kim mang ngân, trang sức đeo tay, vòng đeo tay rất nhiều, rất có phong tình dị tộc.

Hai nữ nhân này là thân nhân của Thiết Lặc Vương, nử tử trung niên ung dung cao quý kia là phi hắn, nử tử trẻ tuổi chừng hai mươi kia lại là nữ nhi hắn Thiết Lam Anh.

Lăng Tiếu thật sự không rõ Thiết Lặc Vương vì sao lại triệu tập nhiều người như vậy, chẳng lẽ vì thân phận Luyện dược sư của hắn sao?

- Lăng đại sư không cần khiêm tốn, đúng rồi, không biết tối hôm qua lăng đại sư tại luyện chế đan dược mấy phẩm, lại gây ra động tĩnh lớn như thế?

Thiết Chân Dũng hỏi.

- Cái này... Chỉ là vừa vừa may mắn luyện chế thành một quả Ngũ phẩm đan dược, không ngờ lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, Lăng Tiếu thật sự xấu hổ, bất quá Thiết Lặc Vương có thể yên tâm, tổn thất ta sẽ bồi thường.

Lăng Tiếu chần chờ một chút đáp.

Hắn vốn định che dấu phẩm giai Luyện dược sư của mình, nhưng hắn biết rõ đối đãi bằng hữu man nhân trọng yếu nhất là chân thành, bằng không nếu để bọn hắn biết rõ mình lừa gạt, nhất định sẽ trở mặt.

- Thật sự là Ngũ phẩm đan dược!

Thiết Chân Dũng và Nam Cung Liệt sau khi được Lăng Tiếu thừa nhận lập tức kích động đứng lên kinh hô.

Man nhân khác cũng lộ ra vẻ kinh hãi, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc nghi vấn.

Bọn hắn đều nghĩ, từ lúc nào Luyện dược sư cũng có thể tiến giai dễ dàng như thế? Không phải nói Luyện dược sư mỗi khi tiến nhất phẩm, so với tu luyện vượt qua một đại giai còn khó hơn nhiều sao?

Người trẻ tuổi trước mắt này nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ mới hai mươi tuổi, sao lại là Ngũ phẩm Luyện dược sư được?

Huyền Diệu ngồi ở bên lại kinh hỉ nhìn Lăng Tiếu, đón lấy lại khôi phục bình tĩnh, mà ở trong mắt Ma Đế ở sau lưng Lăng Tiếu lại lộ ra vài phần kinh ngạc người khác khó mà phát giác

Nam Cung Liệt hỏi:

- Không biết Lăng đại sư luyện chế đan dược ra sao?

Hắn hỏi lời này chỉ là muốn lần nữa chứng thực thân phận Lăng Tiếu một chút thôi.

Lăng Tiếu trong tay nhiều ra một bình nhỏ, trong bình chứa một khỏa đan dược óng ánh đáp:

- Chỉ là bổ hồn đan bình thường, thật sự khó trèo lên nơi thanh nhã, khiến chư vị chê cười.

Lăng Tiếu mở nắp bình ra, một cổ mùi thuốc tràn ngập khắp màn trướng.

Mọi người đều lộ ra vẻ thèm thuồng, mà ngay cả hai mỹ nữ một lớn một nhỏ ngồi bên người Thiết Lặc Vương cũng khó dấu nổi thất thố.

Ma Đế ở sau lưng Lăng Tiếu thiếu chút nữa đã nhịn không được ra tay đoạt lấy đan dược, đây chính là bổ hồn đan cực kỳ có lợi với hắn ah, chỉ cần ăn viên đan dược kia vào, linh hồn của hắn sẽ tiến thêm một bước khôi phục, đối với ngày sau khôi phục rất là có ích.

Lăng Tiếu sau khi thu đan dược lại, mọi người mới có chút lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Thiết Lặc Vương đi xuống Vương Tọa, đi đến trước mặt Lăng Tiếu chắp tay chân thành nói với Lăng Tiếu:

- Khẩn cầu lăng đại sư giúp Thiết Lặc bộ ta một tay, Thiết Chân Dũng ta vô cùng cảm kích.

- Thiết Lặc Vương đây là có ý gì?

Lăng Tiếu có chút kinh hoảng nói.

Trong lòng của hắn kinh hô

- Chuyện phiền toái vẫn đến, hao tổn tâm trí ah!

-Bộ lạc tộc ta quanh năm săn giết linh thú mà sống, dũng sĩ tộc ta tuy rằng dũng mãnh, nhưng so với những linh thú hung hãn kia vẫn không đủ khả năng, bỏ mệnh bị thương chỉ là chuyện thường xảy ra, phân bối đan dược cho dũng sĩ tộc ta là chuẩn bị không thể thiếu, nhưng tộc ta lại dùng luyện ‘ lực ’ trứ danh, trên cơ bản có rất ít người hiểu luyện đan chi thuật, cho nên hàng năm tộc ta đều phải ra ngoài thành mua sắm đan dược, đang tiếc đan dược mỗi lần mua sắm được số lượng đều ít đến thương cảm, hơn nữa chi tiêu lại quá lớn, căn bản không đủ để giải quyết nhu cầu, nhất là năm nay đan dược chữa thương mà tộc ta còn thừa lại gần khô kiệt, cho nên khẩn cầu Lăng đại sư uyện chế cho tộc ta một đám đan dược chữa thương, ta Thiết Chân Dũng ta đại biểu Thiết Lặc bộ trở thành bằng hữu trung thành nhất của Lăng đại sư.

Thiết Chân Dũng che ngực cực kỳ chân thành nói.

Mấy người già trong lều cũng đều đứng lên, che ngực hướng Lăng Tiếu hành lễ nói:

- Thỉnh lăng đại sư giúp Thiết Lặc bộ ta một tay.

- Thiết Lặc Vương, chư vị không cần như thế, Lăng Tiếu ta có tài đức gì lại khiến Thiết Lặc Vương và chư vị hành đại lễ này, tại hạ chỉ là một tiểu bối vô danh thôi.

Lăng Tiếu tranh thủ nâng Thiết Chân Dũng dậy nói.

Thiết Chân Dũng vẫn đang cúi đầu nói:

- Thỉnh lăng đại sư viện thủ, cứu trợ con dân Thiết Lặc ta, chỉ cần Lăng đại sư nguyện ý ra tay, Thiết Chân Dũng ta có thể đáp ứng bất luận điều kiện gì của ngươi, cho dù là để tiểu nữ làm vợ làm thiếp ngươi cũng được.

Người Man tộc cơ bản không ai hiểu luyện đan chi thuật, bọn hắn bị thương đều băng bó chữa thương một cách nguyên thủy nhất và phục dụng linh thảo chữa thương. Nhưng hai loại phương thức này so với dược hiệu đan dược kém khá xa. Cho nên, người Man tộc cần nhất chính là đan dược, đại lượng đan dược, chỉ cần có những đan dược chữa thương này cam đoan, bọn hắn mới có thể tăng thêm cơ hội bảo mạng trong khi chém giết với linh thú.

Đây cũng là nguyên nhân Thiết Lặc Vương hạ mình với Lăng Tiếu.

- Thiết Lặc Vương ngươi không cần như thế, ta còn có chuyện quan trọng phải chạy tới Cổ Thành, thật sự không rãnh ah!

Lăng Tiếu từ chối nhã nhặn nói.

Thiết Lặc Vương còn chưa mở miệng, Thiết Lam Anh đã đi xuống.

Kim ngân thủ sức trên người nàng phát ra từng đợt tiếng vang như chuông bạc, nàng kiều nhan như hoa, mắt hạnh như nước, eo nhỏ nhắn như liễu, bộ ngực đầy đặn, mông rất xinh đẹp, tướng mạo dáng người kia thật sự khiến người khó mà bắt bẻ

Nàng dùng tiếng thông dụng có chút không lưu loát nói với Lăng Tiếu:

- Lăng... Lăng đại sư, ngươi thấy ta có phiêu... phiêu lệ không?

Lăng Tiếu không chút suy nghĩ ứng tiếng nói:

- Quận chúa bề ngoài giống như Thiên Tiên, đương nhiên phiêu lệ.

Kỳ thật, Lăng Tiếu không cần nhìn cũng nói ra được lời đó.

- Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của phụ vương ta, ta chính là của ngươi .

Thiết Lam Anh kiên định nói.

Lúc này, Huyền Diệu ở bên cạnh vội vàng nói:

- Quận chúa, không cần cầu hắn, ngươi nói với ta là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.