Quang Tinh điện nhất đại Tinh chi tử cuối cùng là bi kịch!
Vạn dặm không mây, trời quang như tẩy!
Mười mấy tê cường giả Địa Hoàng giai mở ra bí cảnh chi môn.
Mặc dù bọn họ đều biết bên trong bí cảnh hung hiểm dị thường, nhưng mà án theo tình huống đã qua mà nói, ít nhất mỗi tông sẽ có một phần ba người có thể còn sống đi ra ngoài.
Nhưng mà, bọn họ hát hiện tình huống lần này đặc biệt dị thường.
Bí cảnh chi môn mở ra một lúc lâu rồi, lại một bóng người cũng không có xuất hiện.
Những cường giả Địa Hoàng giai này trong lòng lo lắng không dứt.
Phải biết rằng vào bí cảnh nhưng là nhân tài kiệt xuất một đời tuổi trẻ của tông môn bọn hắn, nếu như toàn quân bị diệt rồi, như vậy tông mon tương lai sẽ xuất hiện tình huống thời kỳ giáp hạt (cây mới chưa mọc lên), đây là bọn hắn không muốn nhìn thấy.
Lại một lát sau, rốt cuộc có người từ bí cảnh đi ra.
Mọt đội ngũ nhân mã gồm tám nữ tử không phải là Viêm Mị tông thì là ai?
Một quý phụ đang thi triển linh lục thỏa mãn gật gật đầu.
Đệ tử của tông môn nahf mình cuối cùng đi ra, mặc dù chết mấy hai người, nhưng mà Thánh nữ không có chuyện gì, đại bộ phận người đều là bình yên vô sự, tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Khi người của Viêm Mị tông đi ra ngoài, lại có một đội nhân mã đi ra.
Những cường giả Địa Hoàng giai kia cũng bắt đầu cầu nguyện rồi:
- Hi vọng là hài tử của bổn tông a!
Ra tới rõ ràng là một nhóm mười một người của Tử Thiên tông tông, mọi người vẻ mặt cực kỳ buồn bã, không có nửa điểm vui sướng từ trong bí cảnh chạy một vòng thu hoạch được.
- Tốt... Tốt...
Tiêu Tùng Lâm không lần át được vui sướng, nhìn một đời thanh niên của tông môn mình, gật đầu lia lịa, trầm trồ khen ngợi.
Hắn chợt nhớ tới Thệ Tông đại hội ở lần trước, tổng cộng đi vào 22 người, tựa hồ cũng chỉ có 4, 5 người đi ra.
Hôm nay lần này nhưng có gần nửa số người còn sống đi ra, quả thật khiến cho hắn mừng rỡ rồi.
Song, khi hắn thấy rõ tướng mạo của mọi người, trong con mắt co rụt lại thật chặt, tiếp theo lại nhìn kỹ một lần, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Sau khi lục tục lại có ước chừng mười người đi ra, đại môn bí cảnh rốt cục dần dần khép lại.
Lão giả của Quang Tinh điện hét lớn một tiếng, một thân tu vi toàn bộ oanh ra ngoài, đáng tiếc cuối cùng không ngăn cản được cường đại cấm chế bố trí.
Phốc!
Lão giả của Quang Tinh điện chán chường thổ ra một búng máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
- Tinh tử làm sao không thể đi ra ngoài... Không thể nào!
Tên lão giả kia điên cuồng quát lên.
Một lão giả khác lưng đeo cự kiếm ôm hi vọng nhìn cửa ra vào biến mất, vẻ mặt đồng dạng thất vọng cực độ.
- Tại sao có thể như vậy? Thật toàn bộ chết rồi... Thật toàn bộ đã chết!
Cự kiếm lão giả ở một bên lắc lắc đầu khổ sở nói.
Không chỉ là hai người bọn họ khổ sở mà thôi, còn có phần lớn lão giả Địa Hoàng giai mỗi người thần sắc đều khó coi chí cực.
- Quả nhiên là Ma Vương hàng sinh, phong vân khởi, loạn thương sinh!
Gã lão giả của Quang Tinh điện kia bỗng nhiên quát to một tiếng, lại nói tiếp:
- Quang Tinh điện ta tuyên bố từ nay rút khỏi Thệ Tông đại hội!
- Trọng Kiếm môn ta tuyên bố từ nay rút khỏi Thệ Tông đại hội!
Lão giả lưng đeo cự kiếm kia phát ra tuyên thệ đồng dạng nói..
- Thái Ly tông ta tuyên bố từ nay rút khỏi Thệ Tông đại hội!
- Hà Minh tông ta tuyên bố từ nay rút khỏi Thệ Tông đại hội!
- Lục Cực tông ta tuyên bố từ nay rút khỏi Thệ Tông đại hội!
...
Sau khi theo Quang Tinh điện tuyên bố, đại tiểu tông môn còn lại đều rối rít hưởng ứng lên.
Bọn họ cũng không muốn lại qua 5 năm nữa, lại đưa một nhóm người tới đây bỏ mạng, bọn họ nhưng không có bao nhiêu kiệt xuất đệ tử một đời mới tiêu hao ở chỗ này, kết quả là cái gì cũng không thu hoạch được.
Thệ Tông đại hội cũng sau một lần này là bắt đầu chung kết rồi.
Người của các tông bắt đầu bước lên hành trình hồi tông.
Vạn Thú thành, điểm dừng chân của Tử Thiên tông.
Tiêu Tùng Lâm sắc mặt đen lên bắt đầu hỏi về chuyện phát sinh ở trong bí cảnh.
Khi Trần Văn Vũ lục tục đem tình huống ở bên trong bí cảnh hướng về Tiêu Tùng Lâm nói ra.
Tiêu Tùng Lâm liền đem bàn trà chấn cho vỡ nát, tiếp theo phẫn nộ quát:
- Giết tốt lắm... Thật là nên giết những tạp chủng kia.
Bỗng nhiên lúc này hắn mới lộ ra vẻ khổ sở nói:
- Ai, đáng thương Lăng Tiếu hài tử kia!
Ngô Hữu Lai cùng Ngô Hữu Khứ ở một bên đều là nặng nề thở dài một hơi, lộ ra vẻ khổ sở.
Lăng Tiếu bọn họ đều gặp rồi, hai người đều cảm thấy Lăng Tiếu là hi vọng tương lai của tông môn, nhất định có thể dẫn dắt tông môn trở nên càng thêm huy hoàng, đáng tiếc lại chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên trong bí cảnh rồi.
Bí cảnh cần phải tập hợp mười mấy tên Địa Hoàng giai mới có thể mở ra lỗ hổng cấm chế, mà Địa Hoàng giai ở Tử Thiên tông cũng bất quá chỉ có ba người, như thế nào có cơ hội phá vỡ bí cnahr để chờ Lăng Tiếu trở ra đây?
Vân Mộng Kỳ ngồi ở một bên trong đôi mắt khó có thể che giấu bi phẫn cùng đau đớn ở trong lòng, vụ thủy lờ mờ sắp sửa tuôn ra.
Nàng cùng Lăng Tiếu ở Hoang Tùng sơn mạch đồng sinh cộng tử, lại trả qua khảo nghiệm hai, ba năm chia lìa, thật vất vả cuối cùng có cơ hội ở chung một chỗ. Nhưng mà nàng phát hiện mình chờ đợi tựa hồ biến thành một tràng không mộng.
Một tràng không mộng thê mỹ, sau khi tỉnh lại, mộng cũng là vỡ, trái tim trở nên khó có thể chịu được đến chí cực, phảng phất như bị người khác dùng đao từng đao cắt vào, cái loại khổ sở này khó có thể nói rõ, căn bản ngoại nhân không thể nào hiểu được.
- Kiếp này... Tất diệt Trọng Kiếm môn!
Trong ánh mắt thê mỹ kia của Vân Mộng Kỳ lộ ra oán hận cường đại, cả người hướng ngoài phòng bay đi.
- Đứng lại cho ta!
Tiêu Tùng Lâm chân mày cau lại, nặng nề quát một tiếng, một cỗ uy áp không hểu phủ xuống, thân thể mềm mại của Vân Mộng Kỳ bị giam cầm không thể nhúc nhích.
Vân Mộng Kỳ không cam lòng khẽ kêu lên:
- Tiêu trưởng lão, ngươi để cho ta đi thay Lăng Tiếu báo thù.
Sau khi nàng nói xong, trong con ngươi không đè nén được nước mắt bi thương mà chảy xuống.
Lăng Tiếu cùng nàng đã là hai nơi xa cách nhau!
Huống chi ở trong bí cảnh có vô số nguy hiểm, Lăng Tiếu lại là thần trí mơ hồ rồi, hắn còn có thể sống mà đi ra được không?
Vân Mộng Kỳ không dám nghĩ tới, nàng chỉ muốn đi giết sạch người của Trọng Kiếm môn để tiết hận!
Tiêu Tùng Lâm trong tay một chiêu, Vân Mộng Kỳ không khỏi lùi trở về bên trong nhà.
Lão nặng nề thở dài một tiếng nói:
- Đệ tử của Trọng Kiếm môn đã chết hết, Lăng Tiếu cũng đã giết hết bọn họ, chuyện này coi như xong!
Mặc dù Tiêu Tùng Lâm cũng rất muốn đến bên Trọng Kiếm môn tiết hận, đáng tiếc hắn lại không thể.
Tại sao như vậy?
Bởi vì hắn phải suy nghĩ vì đại cục.
Trọng Kiếm môn là thất phẩm tông môn, tuy nói chỉ so với Tử Thiên tông bọn hắn cao hơn nhất phẩm, nhưng mà nhất phẩm này nhưng có thể đè chết rất nhiều bát phẩm tông môn.