Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1039: Chương 1039: Leo núi này thật mệt mỏi. (2)




Thanh niên lãnh tụ của năm đại thế lực ở phía sau đám người Lăng Tiếu không có một người nào một mình mang theo người trong nhà tự hành hành động.

Bọn họ cư nhiên đều đi theo ở phía sau Lăng Tiếu không xa, một bộ lấy Lăng Tiếu làm đầu ngựa bày ra xem.

Đây nếu để cho Địa Hoàng khác thấy một màn như vậy chỉ sợ đều muốn chân kinh rồi.

Phải biết rằng đệ tử của từng cái trong mười tám thế lực lớn đều là nhân vật mắt cao hơn đầu, làm sao sẽ cam nguyên đi theo phía sau một cái trung cấp Địa Hoàng được?

Lăng Tiếu mặc dù không nhìn thấy được mặt của đám người bọn họ, nhưng mà cũng có thể tưởng tượng được thần sắc phấn khích của bọn họ.

Bọn họ người nào cũng không muốn đi lên đầu, đều hi vọng Lăng Tiếu có thể nhanh lên một chút vọt vào động phủ ở giữa sườn núi kia.

Nhưng mà Lăng Tiếu lại cứ hết lần này đến lần khác đi tới giống như là ốc sên, đây để cho bọn họ oán giận không thôi.

- Tiểu tử ngươi rốt cuộc có vào hay không?

Cố Thanh Phong không nhịn được kinh quát lên.

Hắn khi nào chịu qua loại tức giận này, lại đi theo một cái vô danh tiểu tốt ăn bụi đất.

Thánh tử, Thánh nữ của Âm Dương thần giáo, còn có Cổ Vũ Phi, Cổ Tiểu Hà, Quỷ Tử mấy người ở bên cạnh hắn thần sắc đều là lạnh xuống.

Chỉ có Bộ Tình vẫn đang duy trì phong tình quyến rũ như trước, bộ dạng tựa hồ không có nửa điểm không vui.

Nghe Cố Thanh Phong kinh quát, Lăng Tiếu dứt khoát giống như vô lại ngồi xuống đất, hắn cũng không để ý đến Cố Thanh Phong, àm là khẽ thở dài một tiếng:

- Leo núi này thật mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Lăng Tiếu đột nhiên bạo xuất ra một câu như vậy, người ở phía sau cơ hồ đều muốn ngã xuống một mảng lớn.

Tên đần này là nói cái gì, thực lực đường đường là Địa Hoàng giai muốn phá hủy một ngọn núi cũng là chuyện dễ dàng, lại còn nói những lời như vậy, đây rõ ràng chính là đang giả bộ lưu manh đi!

Bộ Tình, Cổ Tiểu Hà cùng Thánh nữ của Âm Dương thần giáo không nhịn được "Phốc phốc" mà bật cười.

Trong mắt của Bộ Tình nhìn về phía Lăng Tiếu nhiều hơn vài phần sắc thái không hiểu, mà Cổ Tiểu Hà cũng khẽ có thêm vài tia biến hóa, các nàng đều ở trong lòng thầm hô:

- Gia hỏa này cư nhiên còn có một mặt hài hước!

Sắc mặt của Cố Thanh Phong khó nhìn tới cực điểm:

- Hôm nay ta không đem ngươi tên tiểu súc sinh trong mắt không người này làm thịt, ta liền không phải họ Cố nữa!

Dứt lời, một thanh thanh sắc cao cấp trường kiếm xuất hiện ở trong tay của hắn, liền muốn hướng Lăng Tiếu giết qua.

Song chiêu thức của hắn còn chưa có phát ra, một trận gió đã hướng hắn úp tới.

Mọi người đều cảm thấy hoa mắt lên, sau một khắc lại phát hiện Lăng Tiếu đã đến bên cạnh Cố Thanh Phong.

Không chỉ có như thế, cổ của Cố Thanh Phong đã bị bóp đến sít sao, sắc mặt cũng trướng đỏ lên.

Chính người còn lại của Cố gia lập tức nổi giận.

- Ngươi làm gì, mau đem Thanh Phong đại ca thả ra, bằng không ngươi liền phiền toái lớn.

- Dám đắc tội với Cố gia chúng ta, tiểu tử ngươi thật là lớn mật, thức thời thì nhanh đem Thanh Phong đại ca thả ra.

- Mau thả người, nếu không ngươi đừng nghĩ rời đi chỗ này.

...

Nhìn từng cái đệ tử của Cố gia như muốn ăn thịt người, Lăng Tiếu thay đổi bộ dạng vô lại lúc trước, một cỗ khí phách không giận tự uy tán phát ra:

- Ta cho các ngươi biết, còn dám mắng ta một tiếng, có tin hay không ta cho người của Cố gia các ngươi toàn bộ lưu lại nơi này!

Dứt lời, toàn thân hắn nổi lên cường quang ngũ thải chói mắt, một cỗ khí thế đáng sợ khiến cho người ở quanh hắn đều không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Đại đa số người ở chỗ này đều là cao cấp Địa Hoàng, chỉ có cá biệt mới có thực lực trung cấp Địa Hoàng, bọn họ đều có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bách cường đại mà Lăng Tiếu mang đến cho bọn hắn, cho dù là khí thế của đê cấp Thiên Tôn tựa hồ cũng không thể để cho bọn họ thất thố như vậy đi!

Cố Thanh Phong bị Lăng Tiếu nắm cổ lại càng kinh hãi không thôi, cảm ứng đến ngũ thải thần quang hộ thân kia của Lăng Tiếu hắn không khó đoán ra Lăng Tiếu lại là người đa trọng thuộc tính đồng tu, lực chiến đấu kia khó trách đáng sợ như vậy.

- Lăng huynh, nhìn ở trên phần Cố gia cùng Âm Dương thần giáo chúng ta, chuyện này hay là thôi đi, Cố huynh cũng là vô ý mạo phạm!

Thánh tử của Âm Dương thần giáo đứng dậy nhàn nhạt nói.

Lúc này Bộ Tình cũng mở miệng nói:

- Đúng vậy, Lăng thiếu, chúng ta tạm thời cũng coi như là đồng minh, náo đến như vậy đối với tất cả mọi người đều không có chỗ tốt, huống chi nơi này còn có Đế đan chờ chúng ta tìm kiếm, nếu để cho những thế lực khác biết chỗ này chỉ sợ chúng ta muốn tìm kiếm chỗ tốt nhiều hơn một chút cũng không dễ dàng.

Lăng Tiếu vốn là không có ý tứ nghĩ đến muốn giết Cố Thanh Phong, lúc này nhẹ nhàng ném hắn sang một bên.

- Đừng cho là Lăng Tiếu thực lực kém một chút liền dễ khi dễ, Dược môn ta cũng chưa từng sợ, huống chi Cố gia các ngươi.

Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Phong cảnh cáo nói.

- Tốt tốt... Người của Cố gia nghe lệnh, mọi người cùng tiến lên cho ta, giết tiểu súc sinh lớn lói này, ta muốn để cho hắn sống không bằng chết!

Cố Thanh Phong xấu hổ cùng giận dữ mà quát lên.

Lần này mặt mũi của hắn đều mất hết, cũng nhịn không được sát ý đằng đằng ở trong nội tâm.

Đang ở lúc người của Cố gia cùng Lăng Tiếu xảy ra xung đột hết sức căng thẳng, động phủ ở giữa sườn núi xảy ra tình cảnh quỷ dị.

Một tòa sơn phong bị san bằng đỉnh núi, từ xa nhìn lại có các loại "Vết thương" la liệt lộ ra vẻ kinh tâm động phách, nó thoạt nhìn giống như là lão nhân phong độc tàn niên, tùy thời đều có thể ngã xuống.

Ở trên sườn núi của một ngọn núi như vậy có một cái động khẩu màu đen, động khẩu tản ra trận trận khí tức hủ thực âm lãnh.

Trước đây, động phủ một mực không có động tĩnh gì, lúc này lại xảy ra hiện tượng quỷ dị.

Cửa động kia phảng phấp giống như thôn thiên thú, một cỗ hấp lực đáng sự phóng ra, oan hồn ở bên trong ngàn dặm cư nhiên đồng thời hướng cái sơn phong này mà đến.

Những oan hồn vạn năm không thay đổi này lại mỗi một con đều sinh ra thần sắc kinh khủng, phảng phất như gặp phải khắc tinh, bọn chúng đều muốn liều mạng giãy dụa chạy trốn, đáng tiếc lại phát hiện ra căn bản là làm chuyện vô nghĩa.

Một màn này cũng vừa lúc là thời điểm người của Cố gia muốn động thủ với Lăng Tiếu mà phát sinh.

- Đến đây đi, hôm nay ta nói cho người của Cố gia các ngươi biết, cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng, ta đây trung cấp Địa Hoàng cũng không phải là cái sàng mềm tùy ý cho các ngươi nắm!

Lăng Tiếu không hề lại bận tâm cái gì nữa hướng về phía người của Cố gia quát to.

Ở bên trong chiến loạn uyên này, hắn cho dù đem người của Cố gia toàn bộ giết chết cũng không có ai dám nói gì.

Cho dù ra đến bên ngoài, người của Cố gia muốn đến đuổi giết hắn cũng không dễ dàng, lấy thực lực của hắn đánh không lại còn chạy không được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.