Từng hòa quang thuộc tính cường đại bắn ra ngoài, từng tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra bốn phía.
Cương Hoàng Hùng Sư tắc lúc này đại chiến với Hồng Văn Báo và Thanh Nhãn Phi Điểu, một địch hai, tình huống tương đương không ổn.
Chiến lực của Diệp Vân Phong cũng không thể khinh thường.
Hai người bọn họ bị buộc như vậy, chủ yếu là do bọn họ toàn bộ không có liều mạng với Diệp Vân Phong, chỉ nói bán giai thánh khí phòng ngự của Diệp Vân Phong thì không phải bọn họ có thể công phá được.
- Muốn mạng của Diệp Vân Phong ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách!
Diệp Vân Phong dữ tợn hét to lên, trường thương trong tay hóa hư thành thực đâm tới.
Lực chấn động mạnh đánh bay đám người Vũ Lăng cùng Vi Lâm ra xa hơn mười mét.
Vũ Lăng bị đè nặng đánh nên tức giận, quyết định dùng chiến lực áp đáy hòm ra, chỉ thấy hắn cầm hỏa kiếm xoáy nhẹ một cái, hỏa diễm bao phủ trường thương, hắn rống to lên.
- Hỏa Thiêu Kim Sơn!
Hỏa diễm hừng hực như thủy triều bổ thẳng vào Diệp Vân Phong và nhiệt độ cao tới mức dọa người.
Vi Lâm bên kia trong không gian giới lấy ra một sợi dây thừng thật nhỏ, sợi dây thừng này tỏa ra hào quang màu xanh óng ánh.
- Vốn không muốn dùng nó, nhưng mà không thể khiến đầu lĩnh thất vọng, đành phải cho ngươi nếm thử nó vậy.
Vi Lâm sắc mặt âm trầm hét to lên, trường côn toàn lực chống đỡ thương ảnh của Diệp Vân Phong, ý định trói buộc Diệp Vân Phong.
Vũ Lăng thế lửa tuy lớn nhưng không thể ngăn cản được chiến lực gấp ba lần của Diệp Vân Phong.
Biển lửa bị thương ảnh đánh tan, thương ảnh vẫn đánh thẳng về phía Vũ Lăng.
Vũ Lăng hoành kiếm nghênh đón, nhưng vẫn bị nện bay máu tươi giàn dụa.
Vi Lâm cũng tốt hơn Vũ Lăng nhiều lắm, hắn không có liều mạng, mà là toàn lực phòng thủ cho nên không bị thương bao nhiêu.
Diệp Vân Phong cũng thừa cơ giết qua Vũ Lăng, nhưng mà Vũ Lăng đã bị thương thì hắn cũng chỉ có một mình mà thôi.
- Muốn ra tay hay không?
Cố Minh Châu nhìn Thác Bạt Nguyên hỏi.
Thác Bạt Nguyên lắc lắc đầu nói:
- Không cần, nếu như bọn họ ngay cả Diệp Vân Phong bị thương cũng không giết được, cũng không xứng tiếp tục đi theo chúng ta.
Kỳ thật trong lòng Thác Bạt Nguyên không nghĩ như vậy.
Hiện tại cách thời gian ra ngoài không bao lâu cả, bọn họ đạt được đế đan tuy có danh ngạch của hắn, nhưng mà hắn cảm thấy chưa đủ.
Nếu như Vũ Lăng cùng Vi Lâm giết chết Diệp Vân Phong cũng bỏ đi, đến lúc đó đế đan của Diệp Vân Phong sẽ thuộc về hắn.
Nếu như Vũ Lăng cùng Vi Lâm không cẩn thận bị Diệp Vân Phong tiêu diệt, vậy càng hợp ý của Thác Bạt Nguyên, bởi vì như vậy hắn có thể quang minh chính đại chiếm đế đan của Vũ Lăng cùng Vi Lâm hai người, dù sao Diệp Vân Phong dù giết hai người, Diệp Vân Phong vẫn không thể trốn kết cục phải chết.
Đây mới là mục đích chân thật của Thác Bạt Nguyên, tâm tư của hắn cũng chẳng tốt đi nơi nào.
Hắn là người trời sinh có tiềm chất đứng đầu, không chỉ có năng lực hơn người, hơn nữahung ác thủ lạt, tâm cơ thâm trầm!
Diệp Vân Phong toàn lực đuổi giết Vũ Lăng, Vũ Lăng dù toàn lực chống đỡ, nhưng càng không ngừng bị lực lượng của Diệp Vân Phong đánh chật vật, thương thế nặng hơ.
Lập tức Diệp Vân Phong muốn một thương đâm chết Vũ Lăng thì Vi Lâm từ sau bắt được cơ hội khó được.
- Chết đi!
Vi Lâm mừng rỡ quát một tiếng, dây thừng trong tay trói buộc Diệp Vân Phong .
Diệp Vân Phong cũng biết Vi Lâm ở phía sau thừa cơ, nhưng hắn không ngờ đối phương ném dây thừng nhỏ qua phía hắn.
Mặc dù hắn không biết dây thừng này lợi hại thế nào, nhưng mà hắn vẫn quyết định không cho Vũ Lăng cơ hội, huống hồ hắn có tấm chắn hoàng kim phòng ngự, dây thừng nhỏ này không thể làm gì được hắn
- Đi chết đi!
Diệp Vân Phong hạ quyết tâm, dùng tất cả lực lượng quán chú vào thương đâm thẳng vào ngực của Vũ Lăng.
Vũ Lăng vừa rồi đã bị Diệp Vân Phong đánh trọng thương, tốc độ phản ứng hạ thấp, nhưng mà không có nghĩa hắn nhận mạng.
Hắn một kiếm đỡ thương của Diệp Vân Phong, nhưng mà lực lượng của hắn kém hơn Diệp Vân Phong không ít, kiếm của hắn bị thương chấn bay, chỉ né qua ngực, thương đâm vào bả vai của hắn.
Ah!
Vũ Lăng kêu thảm thiết, trường kiếm trong tay của hắn còn chém thẳng tới Diệp Vân Phong, hắn dù bị thương cũng không cho Diệp Vân Phong sống khá giả, ý định dùng chiêu đổi chiêu.
Diệp Vân Phong lúc này dùng tấm chắn hoàng kim ngăn cản trước người, Vũ Lăng đâm ra một kiếm không có tác dụng gì, ngược lại bị tấm chắn phản chấn rơi xuống đất, thương thế càng nặng và không thể tái chiến.
Nhưng mà Vũ Lăng tuy bị Diệp Vân Phong chiến bại nhưng một kiếm suy tàn vẫn hấp dẫn lực chú ý của Diệp Vân Phong, Vi Lâm dùng dây thừng trói được Diệp Vân Phong.
- Ha ha, ta nhìn ngươi trốn thế nào!
Vi Lâm đắc ý cười to, đồng thời giơ thanh côn đánh thẳng qua phía Diệp Vân Phong.
- Chỉ là dây thừng nhỏ mà muốn trói ta, ngươi quá ngây thơ!
Toàn thân Diệp Vân Phong bị dây thừng buộc chặt, vẫn không sợ hãi, thời gian chiến lực gấp ba lần vãn còn, chẳng lẽ không giật đứt dây thừng sao?
Đáng tiếc Diệp Vân Phong sai rồi, dây thừng nhỏ này bền hơn xa tưởng tượng của hắn, hắn càng giãy dụa thì nó xiết càng chặt.
Lúc này Vi Lâm đã đánh tới người của hắn.
Diệp Vân Phong nhanh chóng né qua, né qua cảnh bị đánh nát đầu, nhưng mà thân thể của hắn bị trúng mấy côn của Vi Lâm, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, mà tấm chắn hoàng kim trong tay cũng rơi ra.
Diệp Vân Phong nguy hiểm!
- Hỗn đản!
Diệp Vân Phong cắn răng, hắn vận dụng toàn bộ lực lượng, hắn không tin không giật đứt dây thừng.
- Đừng hao tâm tổn trí, đây chính là thanh ti đằng luyện chế mà thành, trừ phi là linh khí cao cấp mới chém đứt nó, thực lực ngươi tuy mạnh nhưng không đủ bức đứt nó đâu!
Vi Lâm cười lạnh nói ra.
Hắn rõ ràng không có đánh chết Diệp Vân Phong, mà là nắm lấy tấm chắn hoàng kim.
Vi Lâm rất muốn thu tấm chắn hoàng kim này lại, nhưng mà thời điểm này hắn cảm thấy sau lưng có thứ gì đó, làm cho hắn cảm thấy thể xác và tinh thần run lên.
Vi Lâm do dự thoáng quay người lại, cầm tấm chắn hoàng kim đi tới chỗ Thác Bạt Nguyên, sau đó cung kính mang tấm chắn hoàng kim giao cho Thác Bạt Nguyên, nói:
- Đầu lĩnh, Diệp Vân Phong đã bị bắt giữ không đủ gây sợ, tấm chắn này ngươi nhận lấy.
Vi Lâm có thể khẳng định vừa rồi cảm giác bị nhìn là từ Thác Bạt Nguyên.
Tuy bọn họ có quan hệ kết minh, nhưng mà Thác Bạt Nguyên là người cường hãn nhất trong đám người, hơn nữa một khi ra tay sẽ muốn mạng người.
Mặc dù Vi Lâm muốn tấm chắn hoàng kim này, nhưng hắn không tự đại tới mức mình chống lại Thác Bạt Nguyên, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn giao tấm chắn hoàng kim ra.
Thác Bạt Nguyên cũng không có khách khí, lập tức bỏ tấm chắn hoàng kim vào trong túi, trong nội tâm cười lạnh, nói:
- Coi như ngươi thức thời!
Diệp Vân Phong bị những người khác đánh một trận, trên người càng bị thương nặng hơn, mà thời gian chiến lực gấp ba lần của hắn sắp hết, hắn nhận mạng rồi.
Hắn tự biết hẳn phải chết, ánh mắt hiện ra thần sắc không cam lòng, đan điền xoay chuyển cực nhanh.