Thần Khống Thiên Hạ

Chương 824: Chương 824: Lưu Cuồng Cường nhát gan. (2)




Lại qua một lúc lâu sau, mí mắt của hắn cuồng loạn không ngừng.

Bỗng nhiên hắn đứng lên kinh quát lên:

- Khí tức của tam đệ làm sao thoáng cái trở nên yếu đi rồi?

- Chẳng lẽ tam đệ thật đã xảy ra chuyện?

Một gã Vương giai khác cau mày nghi ngờ nói.

Lưu gia gia chủ thực lực thấp kém, căn bản cảm ứng không tới khí tức ba động thật xa, hắn căn bản không biết thúc của hắn đang nói cái gì, nhưng mà từ vẻ mặt có thể thấy được tình huống tựa hồ có chút không ổn.

- Thúc, xảy ra chuyện gì?

Lưu gia gia chủ hỏi.

Lưu Cuồng Cường không đáp, chỉ là vẻ mặt lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng nói:

- Tam đệ khẳng định đã xảy ra chuyện, đây là như thế nào, chẳng lẽ Lăng gia thật có cường viện?

Lão giả Vương giai kia nói:

- Đại ca, nếu không chúng ta hiện tại đi qua xem một chút?

- Chúng ta ngay cả khí tức của đối phương cũng cảm ứng không ra, mạo muội đi qua, sợ rằng...

Lưu Cuồng Cường lộ ra vẻ khiếp đảm nói.

Gã lão giả Vương giai kia do dự một chút nói:

- Vậy thì chờ đợi xem, nhất định sẽ có tin tức truyền về.

Lưu gia gia chủ ở một bên đứng ngồi không yên nói:

- Thúc, đừng nói là thật có tình huống?

- Ngươi câm miệng cho ta!

Lưu Cuồng Cường hét lớn.

Lưu gia gia chủ bị dọa đến không dám lên tiếng nữa, trong lòng khó chịu nói:

- Không phải là trung cấp Vương giai sao? Làm sao lại bị sợ thành như vậy, thật là một đám hèn nhát.

Cũng không lâu lắm, một gã thị vệ vội vã chạy vào kêu lên:

- Không... Không xong... Gia chủ...

- Ngươi con mẹ nó có chuyện gì mà vội vàng hấp tấp.

Lưu gia gia chủ đem tức giận hướng thị vệ kia quát.

- Thiếu... Thiếu gia hắn... Hắn bị đánh thành trọng thương rồi.

Thị vệ kia chỉ vào phía ngoài nói.

Lúc này, La Khinh Sương vừa lúc ôm Lưu Đấu đi đến.

- Đấu nhi hắn làm sao?

Lưu gia gia chủ trong nháy mắt đến bên cạnh La Khinh Sương nhìn Lưu Đấu ở trong ngực nhàng hỏi.

La Khinh Sương đem Lưu Đấu giao vào trong tay Lưu gia gia chủ:

- Hắn bị người của Lăng gia đả thương, những người khác toàn bộ đều đã chết.

- Cái gì... Toàn bộ đã chết? Rốt cuộc là ai làm, ta đi giết bọn họ.

Lưu gia gia chủ tức giận quát.

- Ngươi cái phế vật này, ngươi có thực lực gì có thể giết người ta, đem Đấu nhi cho ta nhìn xem.

Lưu Cuồng Cường từ phía sau không khách khí mắng.

Lưu gia gia chủ không dám lên tiếng, đang nhìn thảm trạng của tiểu nhi tử, trong lòng phẫn nộ cực kỳ.

- Tứ chi toàn bộ chặt đứt, mệnh căn cũng bị phế đi, thủ đoạn thật độc ác.

Lưu Cuồng Cường lộ ra vẻ khủng hoảng nói, tiếp theo hắn hướng về phía La Khinh Sương hỏi:

- Rốt cuộc là ai làm? Không phải nói Lăng gia chỉ có một Vương giai thôi sao? Tam đệ ta cho dù đánh không lại cũng có thể trốn a!

- Ha hả, người nọ các ngươi rất nhanh có thể gặp, hắn nói để cho các ngươi rửa cổ, chờ hắn tới đây làm thịt các ngươi.

La Khinh Sương lộ ra vẻ cuồng tiếu nói.

- Xú nha đầu, ngươi nói gì!

Lưu Cuồng Cường một tay bắt được cổ của La Khinh Sương tức giận nói.

- Ta... Ta chỉ là nói thật lời thật, có bản lĩnh ngươi liền giết ta đi, dù sao ta cũng không muốn sống.

La Khinh Sương mặt trướng đỏ nói.

Khi lần nữa nhìn thấy Lăng Tiếu trở về, thời điểm khi thấy Lăng Tiếu không nhìn nàng, lòng của nàng đã chết, nàng hiện tại chính là một lòng muốn chết.

Lưu Cuồng Cường cũng không có giết La Khinh Sương, chỉ là đem nàng nặng nề ném ra ngoài.

- Nhị đệ, chúng ta đi mau, Lăng gia nhất định là có cường viện, nơi này không nên ở lâu.

Lưu Cuồng Cường hướng về một gã Vương giai khác nói.

Hắn còn chưa từng thấy đối phương mà đã chạy rồi, có thể thấy được tâm thái hiện tại của hắn thật là siêu cấp sợ chết rồi.

- Thúc, ngươi... Ngươi hiện tại không thể đi a!

Lưu gia gia chủ trong nháy mắt ôm lấy thân thể của Lưu Cuồng Cường cầu khẩn nói.

- Cút ngay cho ta!

Lưu Cuồng Cường đem Lưu gia gia chủ đá văng ra, thật muốn rời đi Lưu gia chạy trốn.

Ai ngờ, Lưu Cuồng Cường vừa mới phi ra khỏi của tựa như đụng phải thứ gì bị hung hắn bắn ngược trở lại.

Lưu Cuồng Cường từ trên mặt đất bò dậy, thần sắc trở nên vô cùng kinh hoảng, hắn không dám lại từ cửa chính chạy trốn, trực tiếp bay lên nóc nhà, đem nóc nhà đụng xuyên bay ra ngoài.

Phanh!

Thời điểm khi hắn vừa mới bay ra ngoài, lại là đụng phải thứ gì, lần nữa bị bắn ngược trở lại.

Cả người hắn ngã lăn trên đất phun ra một ngụm nghịch huyết, bộ dáng cực kỳ chật vật.

- Thỉnh đại nhân tha mạng... Thỉnh đại nhân tha mạng...

Lưu Cuồng Cường lại là một chút khí tiết đều không có, quỳ trên mặt đất càng không ngừng cầu xin tha thứ nói.

Người của Lưu gia đang ngồi toàn bộ bị sợ chóng váng rồi.

Đây chính là trưởng lão đời trước rất cường đại của bọn họ sao? Làm sao hiện tại trở nên kinh sợ như vậy?

Đúng lúc này, một gã thanh niên từ cửa chậm rãi đi đến.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Lưu gia gia chủ cố nén trấn định hỏi.

- Ta chính là người phế đi nhi tử của ngươi.

Lăng Tiếu đạm mạc liền nói.

- Ngươi... Ngươi là người của Lăng gia!

Lưu gia gia chủ kinh hô.

Lăng Tiếu không có để ý đến hắn, mà là quét mắt nhìn những cao tầng này của Lưu gia thản nhiên nói:

- Chỉ bằng những người như các ngươi đã muốn thay thế Lăng gia ta, quả nhiên là không biết tự lượng sức mình.

- Khẩu khí thật lớn, chỉ bất quá là Huyền Sĩ, cũng dạm vọng trương:

- Tên lão giả Vương giai kia khẽ quát một tiếng, một thân khí thế cường hãn hướng Lăng Tiếu áp tới.

Hắn không rõ đại ca của hắn tại sao lại bị sợ thành bộ dáng kia, nhưng mà tiểu tử ở trước mắt thoạt nhìn bất quá là Huyền Sĩ giai, hắn muốn giết liền giết được.

Ai ngờ đối phương không nhìn đến uy áp của hắn, vẫn đứng nguyên tại chỗ căn bản không có bất kỳ thương tổn gì.

- Các ngươi đều có thể đi tìm chết được rồi!

Lăng Tiếu hướng tên Vương giai kia trừng mắt một cái, khí thế toàn thân tán phát ra.

Phốc phốc!

Không chỉ là tên đê cấp Vương giai kia, ngay cả mấy tên Lưu gia trưởng lão ở bên cạnh cũng chịu không nổi uy áp của Lăng Tiếu bị hung hăng chấn bay ra thật xa.

Lưu Cuồng Cường nhân cơ hội hướng một cái phương hướng chuẩn bị chạy trốn.

Đáng tiếc, Lăng Tiếu làm sao có thể để cho hắn trốn được.

Lăng Tiếu trong tay giương lên một phiến lam sắc hỏa diễm, trực tiếp đem người của Lưu gia đều bọc lại với nhau.

A a!

Người của Lưu gia không có một người nào có thể trốn, từng người dính vào thiên hỏa càng không ngừng trên mặt đất lăn lộn, ý đồ đem ngọn lửa dập tắt.

Chỉ là ngọn lửa kia càng lăn càng lớn, cuối cùng bọn họ từng người ngay cả tro cũng không còn lưu lại.

Duy chỉ có một nữ nhân là Lăng Tiếu không có hạ sát thủ, nữ nhân La Khinh Sương này đã từng cùng hắn có một đoạn tình yêu.

Lăng Tiếu đem nàng nắm trong tay, đơn cước vừa đạp, chạy ra khỏi nội các của Lưu gia.

Lăng Tiếu đem La Khinh Sương đi ra khỏi Lưu gia đại viện.

La Khinh Sương cảm thụ được khí tức quen thuộc từng có kia, trái tim chỉ cảm thấy thoải mái không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.