Thần Khống Thiên Hạ

Chương 852: Chương 852: Mọi người kinh hãi. (2)




Lúc này, lam sắc Giao Long thật hướng bọn họ hạ xuống một cái.

- Tấn công cho ta!

Độc Ưng không chần chờ, rống lớn một tiếng, chính mình đầu tiên xuất thủ.

Những người khác nào dám chậm trễ, cùng lúc lựa chọn xuất thủ.

Oanh long oanh long!

Linh lực nhiều màu hướng lam sắc Giao Long cuồng oanh mà đi.

Năm tên trung cấp Vương giai, tám tên cao cấp Linh Sư toàn lực công kích, uy lực của nó đã có thể so với một kích toàn lực của đê cấp Địa Hoàng bình thường rồi.

Đáng tiếc, muốn đối phó với lục giai Giao Long, quả thực là gãi ngứa cho no cũng không xứng.

Sau khi mây khói tan hết, lam sắc Giao Long không chút hư hao nào trừng mắt nhìn bọn hắn.

- Quá... Quá cường đại, chúng ta không phải là đối thủ của nó.

Vi Đại Nhi kinh hãi kêu lên.

- Mọi người chuẩn bị tách ra chạy trốn đi.

Độc Ưng đề nghị nói.

Gặp phải thực lực tuyệt cường ở trước mặt, hết thảy thủ đoạn cũng chỉ là bài trí, có thể trốn một người thì liền là trốn một người.

Song, đúng lúc này, một đạo tiếng sói hống vang lên.

Ngao ô!

Đầu Tam nhãn Lang Vương kia trong nháy mắt tung người lên mười thước cao, con mắt thứ ba bắn ra một đạo quang mang yêu dị.

Thân thể của lam sắc Giao Long vẫn không nhúc nhích, quanh thân thoáng hiện ra từng đoàn lam sắc quang mạc đem quang mang yêu dị kia ngăn cách ra.

Lang Vương lúc này đã nhào tới phụ cận lam sắc Giao Long, móng vuốt cường đại liền hướng lưng rồng chụp tới.

Đúng lúc này, lam sắc Giao Long động, chỉ thấy cái đuôi của nó hướng Lang Vương quét tới.

Lang Vương ở giữa không trung căn bản không có đường phản kháng, bị đuôi rồng nặng nề quét trúng.

Phanh!

Nó tê minh một tiếng, bị nện ra xa trăm thước, nặng nề đập ở trên mặt đất giương lên một mảnh tro bụi.

Mọi người ở không xa thấy đến ánh mắt cũng đăm đăm.

Lang Vương cũng không có thua ngay lúc này, từ trên mặt đất bò dạy, sau đó lại hướng lam sắc Giao Long bổ nhào cắn tới.

Lam sắc Giao Long cơ hồ liền là phòng thủ, mỗi một lần đuôi rồng quét qua, Lang Vương liền muốn bay ra thật xa.

Thực lực giữa hai người vừa xem liền hiểu rõ.

- Thảm, đây nên làm như thế nào mới tốt, nó đem Tiểu Kim giết đi, chúng tacungx không quá tốt.

Bạch Vũ Tích lo lắng nói.

- Đừng nóng vội, chúng ta lập tức gọi thiếu gia, hắn nhất định là có biện pháp.

Lý Cuồng Hổ bình tĩnh lại nói.

- Không sai, nhanh lên báo cho Tiếu, để cho hắn thả chúng ta đi ra ngoài.

Vi Đại Nhi sắc mặt khó coi xuống.

Liền ở khi bọn hắn muốn cảm ứng Lăng Tiếu, một gã tráng hán thiết tháp hơn ba thước không biết từ đâu đi ra.

- Hai tiểu tử các ngươi đừng nghịch nữa, ta còn muốn tĩnh tu đây.

Thiết tháp kia hướng về phía lam sắc Giao Long cùng Lang Vương âm u nói.

Lời của hắn vừa dưt,s lam sắc Giao Long cùng Lang Vương lại ngừng đánh nhau.

Sau một khắc, lam sắc Giao Long cùng Lang Vương lại đồng thời hướng tráng hán thiết tháp kia nhào tới, tựa hồ muốn phân thây tráng hán kia.

Thời điểm mọi người ở đây đều cho là tráng hán kia muốn xui xẻo, lập tức nghe được hai đạo tiếng vang.

Phanh phanh!

Lam sắc Giao Long cùng Lang Vương cư nhiên bị thiết tháp tráng hán kia mỗi người một quyền đập bay ra rất xa.

Lúc này, lam sắc Giao Long cùng Lang Vương khó khăn bò dậy, ánh mắt nhìn hán tử thiết tháp kia trở nên vô cùng kiêng kỵ lên, cũng không dám tiếp tục khiêu khích.

Mọi người ở không xa đều là bị một màn này khiến cho kinh ngạc.

Bọn họ mới vừa rồi toàn lực oanh kích lam sắc Giao Long, căn bản không đối với nó tạo thành nửa phần thương tổn.

Mà thiết tháp tráng hán lại là hai quyền liền đem lam sắc Giao Long cùng Lang Vương oanh bay ra, đây rốt cuộc là thực lực dạng gì?

- Sau này bọn họ chính là đối tượng bồi luyện của các ngươi, muốn không bị tàn bạo liền hảo hảo cố gắng lên.

Thanh âm của Lăng Tiếu đúng lúc vang lên ở trong đầu của mọi người.

Mọi người nghe lời này, toàn thân cũng đánh một cái lạnh run.

Lăng Tiếu cùng Phượng Tiêm Vận lặng lẽ phản hồi Tử Thiên thành.

Sau khi hắn đem Phượng Tiêm Vận cùng nhi tử an bài ở viện tử của chính mình, liền trở lại Mộc Kỳ phong.

Hắn muốn rời đi như thế nào cũng phải nói cho sư phụ hắn một tiếng, huống chi hắn còn có một chút đồ tốt giao cho sư phụ hắn.

Lăng Tiếu đem ba giọt vạn năm thụ nhũ dịch đem cho Mộc Hòe, một giọt trong đó đương nhiên là của Mộc Hòe rồi, hai giọt khác theo thứ tự là cho sư bá cùng Thái sư phụ của hắn.

Có ba giọt vạn năm thụ nhũ dịch này có thể làm cho thực lực của ba vị lão nhân lại tiến thêm một tầng không phải là vấn đề gì.

Lăng Tiếu còn muốn từ trong một bộ phận của cải lấy được của Trọng Kiếm môn giao cho Mộc Hòe, để cho lão cầm đi hiến tặng tông môn.

Mặc dù Vân Hùng coi như là nhạc phụ tiện nghi của hắn, nhưng mà hắn đối với Vân Hùng không có hảo cảm gì, cho nên cũng không đi khoe khoang rồi.

Lăng Tiếu giao phó tốt hết thảy, liền muốn mang đồ đệ Tân Lập của hắn cùng nhau rời đi, bất quá Mộc Hòe là thế nào cũng không chịu để cho Tân Lập rời đi khỏi lão.

Đồ đi đều đi rồi, không lưu lại cho hắn một cái đồ tôn thì sao được.

Lăng Tiếu do dự một chút, cảm thấy hiện tại thật sự không nên đem Tân Lập mang đi, bởi vì thực lực của hắn còn yếu, mang theo bên người cũng không thuận tiện, vậy không bằng để cho sư phụ hắn giúp hắn dạy.

Dù sao hắn đã đem Tử giai Trảm Nguyệt kiếm quyết giao cho sư phụ hắn, chỉ cần Tân Lập chịu cố gắng, thành tựu ngày sau cũng sẽ không quá thấp.

Sau khi làm ra quyết định, Lăng Tiếu liền báo cho Tân Lập một phen, để cho hắn hảo hảo đi theo Mộc Hòe tu luyện, thời điểm sau này trở lại đón hắn, nếu như không đạt tới mục tiêu mà mình đặt ra, vậy thì chờ trừng phạt đi.

Tân Lập mặc dù rất muốn đi theo bên cạnh sư phụ hắn, nhưng cũng biết thực lực của mình thấp kém, đi theo chỉ sợ sẽ làm liên lụy, cho nên rất là nghiêm túc hứa hẹn nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không phụ kỳ vọng của Lăng Tiếu đối với hắn.

Lăng Tiếu đối với thái độ của Tân Lập rất là hài lòng

Sau đó hắn lại chạy tới chỗ ở của Cát Bối Hân.

Từng đợt tiếng đàn thanh thúy như suối liền truyền ra thật xa.

Tiếng đàn du dương dễ nghe khiến người ta dễ dàng liền lâm vào trong say mê, trong tiếng đàn hàm chưa ưu thương chi ý nhàn nhạt, khiến người ta có một loại cảm giác cảm động lây.

Lăng Tiếu bị tiếng đàn gợi lên tâm tình ly biệt thương cảm, mắt hổ đều có chút vọng động muốn nổi lên hơi nước.

Lăng Tiếu phi thân rơi vào trước người Cát Bối Hân cười mỉm nói:

- Hân nhi, tiếng đàn của ngươi đã đạt tới cảnh giới dùng ý nhập cầm rồi, ngay cả ta thiếu chút nữa đều khó có thể tự chủ được.

- Tiếu, ngươi trở lại!

Cát Bối Hân nhanh chóng từ chỗ ngồi của mình bắn ra, rất nhanh liền chui vào trong ngực của Lăng Tiếu.

Từ sau khi Lăng Tiếu đi diệt Trọng Kiếm môn, hắn đã có một năm rưỡi chưa trở về rồi.

Cát Bối Hân chờ đợi từng ngày, tư niệm của nàng cũng là càng ngày càng sâu.

Nhìn thấy tiểu nữ nhân vẫn một mực chờ đợi mình này, Lăng Tiếu dâng lên lòng áy náy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.