Lăng Tiếu rõ ràng dưới tình cảnh này ngộ ra, cái này khiến bọn hắn đều không ngừng hâm mộ, đồng thời thầm than:
- Thiên phú kẻ này quả nhiên phi phàm!
Thời gian dần trôi qua, thân ảnh Lăng Tiếu cũng dần trở nên hư vô phiêu miểu.
Người khác rõ ràng thấy hắn ở trước mắt, nhưng lại cảm thấy hắn tựa hồ đã biến mất khỏi phương Thiên Địa này vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một đầu linh điểu bỗng nhanh chóng lướt qua trước mặt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu thân thể hơi khẽ chấn động, hai mắt khôi phục tự nhiên.
- Con chim chết tiệt!
Cổ Ba ở sau lưng Lăng Tiếu khó chịu mắng, tiếp lấy vươn tay khẽ trảo, con linh điểu kia liền lọt vào tay Cổ Ba.
- Cổ đại sư thỉnh lưu thủ!
Long Hải Thiên vội vàng kêu lên.
Lăng Tiếu cũng nói
- Cổ tiền bối được rồi
- Sao có thể bỏ qua chứ? Com chim chết tiệt này lại phá hủy Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh của ngươi, cái này phải cần bao nhiêu cơ duyên mới ngẫu nhiên có một hai lần tiến vào loại cảnh giới huyền diệu này chứ, thực đáng giận ah!
Cổ Ba thay Lăng Tiếu cực kỳ bi phẫn nói, trong tay muốn bóp chết con linh điểu kia.
Lăng Tiếu lần nữa ngăn cản nói:
- Nếu không phải đến Long các ta cũng sẽ không ngộ đạo, Lăng Tiếu đã đạt được nhiều lợi ích, sao có thể không biết đủ chứ, Cổ tiền bối thả nó đi!
- Đúng vậy, cơ duyên khó tìm, có được là may mắn, mất đi cũng không nên luyến tiếc.
Đổng gia lão tổ quăng một ánh mắt tán thưởng cho Lăng Tiếu nói.
Trước đây hắn chỉ vì đầu Giao Long kia mới chú ý Lăng Tiếu, mà lúc này, hắn mới xem như bắt đầu nhìn thẳng vào bản thân Lăng Tiếu.
- Tiểu Phỉ Phỉ, ngươi ở đâu?
Một đạo thanh âm thanh thúy dễ nghe cũng từ không xa truyền đến.
Chúng nhân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử thanh lệ đang nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm lấy gì đó.
Khi nàng nhìn thấy bọn người Long Hải Thiên liền hỏi Long Hải Thiên:
- Phụ thân, ngươi có thấy tiểu Phỉ Phỉ đâu không!
Long Hải Thiên trách móc nói:
- Đồng Nhi không được vô lễ, còn không mau qua đây bái kiến chư vị tiền bối
Cô gái này đúng là nữ nhi của Long Hải Thiên, Long Nhược Đồng.
Long Nhược Đồng rất ít khi thấy phụ thân nàng nghiêm túc như thế, biết rõ người trước mắt khẳng định có lai lịch lớn, lập tức tiến lên thi lễ với mọi người.
- Phỉ Phỉ ngươi ở đây sao, lão tiền bối ngươi trả Phỉ Phỉ lại cho ta có được không?
Long Nhược Đồng hỏi.
Linh điểu trong tay Cổ Ba đúng là sủng vật của Long Nhược Đồng, nàng đã nuôi nó mấy năm, đối với nó rất có tình cảm, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Long Hải Thiên lại ngăn cản.
- Tiểu oa nhi ngươi, về sau chớ để con chim này bay loạn khắp nơi đấy, ngươi có biết nó vừa rồi đã phá hỏng cơ duyên mà bao nhiêu người cả đời cũng không thể đạt được không.
Cổ Ba tiện tay trả linh điểu lại cho Long Nhược Đồng nói.
Long Nhược Đồng nghe thế liền có chút mờ mịt, đúng lúc này, ánh mắt của nàng đã rơi vào trên người Lăng Tiếu.
Ánh mắt của nàng vốn trở nên trầm tĩnh, tiếp theo lại lộ ra thập phần mừng rỡ, đôi mắt dễ thương nhìn thẳng vào Lăng Tiếu, quả thực giống như gặp được tình lang nhiều năm vậy
Lăng Tiếu cũng bị ánh mắt của Long Nhược Đồng nhìn cho đến phát ngượng.
Lăng Tiếu lộ ra vẻ thẹn thùng nói:
- Cái này. . . Vị tiểu thư này, ngươi đừng nhìn ngươi ta như vậy, người ta sẽ thẹn thùng đấy!
- Khục khục. . . Đồng đồng sao có thể vô lễ như thế!
Long Hải Thiên cảm thấy không có ý tứ khục khục nói.
Hắn trong lòng nói thầm
- Con gái đã xảy ra chuyện gì? Cho dù vừa ý người ta cũng không thể có bộ dạng như vậy chứ!
Bỗng nhiên, Long Nhược Đồng hành lễ với Lăng Tiếu:
- Ân công, xin nhận tiểu nữ tử cúi đầu!
Lăng Tiếu bị động tác này của Long Nhược Đồng dọa cho kêu lên một tiếng, tranh thủ thời gian lui ra nói:
- Long tiểu thư, ngươi. . . Ngươi có phải đã nhận lầm người không?
Tất cả mọi người mờ mịt nhìn biểu hiện của Long Nhược Đồng, trong nội tâm thầm hô nói:
- Hôm nay xem như được thêm kiến thức, nguyên lai nữ tử hiện giờ theo đuổi nam tử cũng có thể điên cuồng như thế ah!
Bọn hắn đều cho rằng Long Nhược Đồng làm vậy là đến tiếp cận Lăng Tiếu, muốn làm quen với Lăng Tiếu, tự đó đạt được mục đích truy cầu.
Bọn hắn còn nghĩ đây có phải là chủ ý của Long Hải Thiên không, để con gái lưu Lăng Tiếu lại, Long Hải Các bọn hắn lại có một đại trợ lực, Vấn Đỉnh bát phẩm tông môn cũng trong tầm tay.
Kỳ thật, trong lòng Lăng Tiếu cũng hiểu ra đôi chút, hắn hoài nghi cô gái này có phải là một trong tam nữ cứu được trong Vạn Thú Quật ngày đó hay không?
Trước đây trong Vạn Thú Quật, người Cự Giang Tông đuổi giết người Long Hải Các, La Mỹ Anh trượng nghĩa ra tay, thiếu chút nữa đã khiến mình lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lăng Tiếu bất đắc dĩ đành ra tay cứu người, đánh chết người Cự Giang Tông, cứu La Mỹ Anh, đồng thời coi như giúp ba nữ đệ tử của Long Hải Các thoát khỏi hiểm cảnh.
Lúc ấy, Lăng Tiếu cũng không quá chú ý tới nữ tử Long Hải Các lớn lên thế nào, cho nên hắn cũng không nhận biết Long Nhược Đồng.
Kế tiếp lời Long Nhược Đồng đã xác nhận suy nghĩ trong lòng Lăng Tiếu.
- Ân công ngươi không nhớ rõ lúc ở Vạn Thú Quật đã cứu ta sao? Nếu không phải ngươi đánh chết trưởng lão Cự Giang Tông, sư tỷ muội và đại sư huynh chúng ta cũng không thể trở về tông môn rồi.
Long Nhược Đồng mang theo thần sắc u oán nói.
Từ sau khi Lăng Tiếu dùng thực lực Linh Sư đánh chết Vương cấp Cự Giang Tông cứu các nàng thì Long Nhược Đồng đã ghi tạc bộ dáng Lăng Tiếu thật sâu trong lòng.
Nếu không phải Lăng Tiếu ra tay, các nàng có lẽ đều sẽ bị người Cự Giang Tông lăng nhục đến chết rồi.
Nàng sao có thể quên người trẻ tuổi tuấn lãng vào thời khắc mấu chốt đã cứu các nàng đây chứ.
Tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn của Lăng Tiếu không cẩn thận đã in dấu vào trong tâm khảm Long Nhược Đồng.
Long Nhược Đồng một mực biết rõ Lăng Tiếu là người của Tử Thiên Tông, nàng cũng không hy vọng xa vời mình có thể tiến vào mắt người ta, chỉ coi đó là một vị tình nhân trong mộng của mình thôi.
Không ngờ, giờ này khắc này, hắn xuất hiện ngay trước mắt nàng, nàng có thể không kích động, có thể không vui sao?
Long Nhược Đồng mới chỉ đôi mươi, đúng là lúc thiếu nữ mối tình đầu.
Tướng mạo và thực lực Lăng Tiếu đều là thượng giai, rất phù hợp với điều kiện trong suy nghĩ của nàng, quan trọng nhất là còn từng cứu nàng nữa.
- Haha, ngươi nói chuyện này ta dường như cũng có chút ấn tượng.
Lăng Tiếu gãi gãi tóc cười nói, tiếp theo còn nói:
- Đó chẳng qua là vừa đúng dịp thôi, tiểu thư không cần để ở trong lòng.
Nói thật ra lúc trước nếu không phải vì cứu La Mỹ Anh, hắn cũng chẳng muốn quản người khác chết sống.
Cho nên, trong lòng của hắn đối với một tiếng "ân công" kia của Long Nhược Đồng cảm thấy rất xấu hổ.
Đối với sự khiêm tốn của Lăng Tiếu, ấn tượng trong lòng Long Nhược Đồng đối với Lăng Tiếu càng thêm tốt.
Thi ân không cầu báo, quả nhiên là hành vi của đại anh hùng!
- Đồng Nhi? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Long Hải Thiên ở một bên hỏi.