Thần Khống Thiên Hạ

Chương 561: Chương 561: Người hầu Đế giai. (2)




- Dĩ nhiên sẽ phóng ngươi đi ra ngoài, bất quá ngươi tựa hồ muốn lấy chút thành ý gì đó để chứng minh ngươi trung tâm với bản thiếu gia đi?

Lăng Tiếu hai tay ôm ở trước ngực khẽ cười nói.

- Ngươi... Ngươi gạt ta? Ta cái gì cũng theo như ngươi nói, chẳng lẽ đây còn chưa đủ thành ý sao?

Mặt hắc vụ âm trầm nói.

Lăng Tiếu liên tục khoát tay nói:

- Không, ta tin tưởng lời nói của ngươi, nhưng mà ta không tin cách làm người của ngươi, chờ ngươi ra khỏi nơi này, ngươi đơn phương xé bỏ hứa hẹn thì ta nên làm cái gì bây giờ?

- Khốn kiếp, lời nói của bổn đế cho tới bây giờ đều là một chữ ngàn vàng, lại lập đến trọng thệ, làm sao ngươi có thể không tin ta được?

Mặt hắc vụ kia tức giận quát lên.

Nhớ năm đó lúc chính mình tung hài tứ hải, uy phong nào mà không có, khí phách nào mà không có, không nghĩ tới bây giờ lại rơi vào kết quả bị Linh Sư nho nhỏ khi dễ, trong lòng thật tức giận chí cực, nếu là có ngày nó có thể trọng đoạt thân thể, thứ nhất tất bóp chết tiểu tử chán ghét trước mắt này.

Lăng Tiếu lộ ra một cái tiếu dung người xấu nói:

- Hắc hắc, vừa nhìn ngươi liền không phải là vật gì tốt, muốn sinh tồn được thì phải cầm chút thành ý gì đó để cho ta tin phục, bằng không ngươi liền lưu lại chỗ này làm phân bón đi.

Lăng Tiếu vừa nói, đồng thời lam diễm ở trong tay hắn càng không ngừng nhảy lên, linh tính mười phần.

Mặt hắc vụ kia nhìn lam diễm lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.

Mặt hắc vụ cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp nói:

- Thôi... Thôi, ta lưu lại một sợi thần niệm ở chỗ này, như vậy cũng có thể đi?

Lăng Tiếu hỏi:

- Một luồng thần niệm có gì dùng?

Mặt hắc vụ cả giận nói:

- Một luồng thần niệm chính là chỗ linh hồn tinh hoa của bổn đế, chỉ cần có nó, bổn đế liền bị ngươi hạn chế, nếu như bổn đế không phụng ngươi làm chủ, ngươi có thể để cho thiên hỏa tiêu diệt thần niệm của ta, như thế ta sẽ bị trọng thương, chỉ sợ cũng không biết cần bao nhiêu năm mới có thể tiếp tục khôi phục được như bây giờ.

- Ngươi đã có thành ý như vậy, ta liền miễn cưỡng thu ngươi là bộc đi, tới, kêu thiếu gia nghe một tiếng!

Lăng Tiếu mang theo mỉm cười nói.

Mặt ngoài thoạt nhìn, hắn là có chút cao hứng, tuy nhiên lại không có bất kỳ nét mặt hưng phấn nào. Kỳ thực trong lòng hắn đã sướng ngất trời, đây nhưng là Đế giai người hầu a!

Chỉ sợ dõi mắt toàn bộ đại lục đoán chừng cũng không có ai tìm cho ra còn trẻ lại đẹp trai giống như hắn mà là chủ nhân của Đế giai.

Trong lòng hắn quả nhiên là thoải mái nghiêng ngả a!

Không nghĩ tới một thanh huyền khí phổ thông còn ẩn chứa một cái linh hồn cực kỳ kinh khủng.

Đồng thời, Lăng Tiếu cũng may mắn trong thức hải chính mình có tam đại dị bảo, nhất là Si mị lam hỏa châu đúng là cường bảo khắc chế linh hồn, bằng không lần này khẳng định bị đối phương đoạt xá hoặc là để cho nó chạy đi khiến tổn thất lớn rồi.

Cuối cùng, mặt hắc vụ phải phân hóa một nửa linh hồn lực ở lại trong thức hải của Lăng Tiếu, Lăng Tiếu mới đem một nửa linh hồn lực khác của nó thả đi ra ngoài.

Linh hồn của mặt hắc vụ chính là đao linh của Phệ Huyết ma đao, tự nhiên có thể lần nữa trở về bên trong ma đao.

Mặt hắc vụ áu khi trở lại thân đao, toàn thân đều bị giận đến phát run không thôi, bất quá lại nghĩ đến những dị vật kia trong thức hải của Lăng Tiếu, lại cảm thấy sợ hãi không dứt.

- Tiểu tử này rốt cuộc là có cái địa vị gì, lại đồng thời thu hoạch hai khỏa dị châu, còn có một khỏa cổ thụ, đây quả thực là bất khả tư nghị, coi như là lúc bổn đế đỉnh phong cũng không dám mạnh mẽ thu hai khả dị châu đi, thật là quái dị... Quái dị...

Mặt hắc vụ ở trong thân đao càng không ngừng tự nói.

Lăng Tiếu từ trong thức hải đi ra ngoài, nặng nề thở ra một hơi, lại nhìn Phệ Huyết ma đao ở trong tay mình, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Chỉ là sau đó lại trở nên âm trầm khổ não.

- La sư tỷ ngươi tại sao ngốc như vậy, lại vì ta là một người không có chút liên hệ mà chết.

Lăng Tiếu cúi đầu ảo não nói, sau một lát, hắn giương lên mắt hổ nặng nề lập thệ nói:

- Sư tỷ ngươi yên tâm, ta lấy thương thiên chi danh khởi thệ, ta nhất định sẽ để cho ngươi sống lại lần nữa.

Dứt lời, Lăng Tiếu cắn nát ngón tay lấy đó chứng nhận lời thề kia, tiếp theo hán lại tàn nhẫn nói:

- Trọng Kiếm môn, cho các ngươi uy phong thêm một chút, bản thiếu gia tuyệt đối muốn các ngươi gà chó không yên!

Sau khi Lăng Tiếu lập thệ, tức giận trên mặt dần dần bình phục xuống.

- Nguy rồi!

Lăng Tiếu tựa hồ nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên quái khiếu một tiếng nhảy lên.

Tiếp theo hắn hướng về phía Tử Giao Long Khâu nói:

- Tiểu long mau dẫn ta ra đi xem một chút.

Tử Giao Long Khâu nhìn Lăng Tiếu một cái, thấy trạng thái đã tốt hơn nhiều, lúc này rất nghe lời vòng quanh thân thể của Lăng Tiếu chui lên khỏi lòng núi.

Lăng Tiếu lần nữa xuất hiện ở trên mặt đất, nhìn bầu trời bao la mịt mờ lầm bầm nói:

- Thảm rồi, chẳng lẽ cả đời đều bị vây ở chỗ này sao?

Không cần phải nói, Lăng Tiếu đã biết thời gian mở ra bí cảnh đã qua.

Dĩ nhiên muốn tiến vào Trấn Thiên tông cần mười mấy tên cường giả Địa Hoàng giai mới có thể mở ra lối đi, hiện tại hắn chẳng qua là một gã Linh Sư đỉnh phong, lại bằng vào cái gì để ra khỏi nơi này đây?

Lăng Tiếu nhất thời trở nên mê man rồi.

Vừa mới lập trọng thệ, hiện tại lại bị vây ở chỗ này, đây nên làm thế nào cho phải?

- Chủ nhân không cần phiền não, ở lại trong này không có gì là không tốt, nơi này linh khí so với bên ngoài thì nồng đậm hơn nhiều lắm, tuy nói không phải là cái gì tiên sơn phúc địa, nhưng mà ở khu vực này coi như là không tệ, ngươi có thể tu luyện đến Thiên Tôn giai nói không chừng có thể trực tiếp xé rách cấm chế nơi này rời đi.

Lúc này trong đầu vang lên lời nói của Ma Đế.

Hôm nay Ma Đế ủy khuất ở dưới "Dâm uy" của Lăng Tiếu, phải hạ thấp tư thái gọi Lăng Tiếu là chủ nhân.

- Thiên Tôn giai? Ban đầu ngươi tu luyện đến Thiên Tôn giai cần bao nhiêu thời gian?

Lăng Tiếu sửng sốt một chút rồi hỏi.

Ma Đế trầm mặc một chút cười nói:

- Ha ha, Ma Đế ta thiên túng anh tư, là thiên tài tu luyện ngàn năm khó gặp, ta 25 tuổi đột phá Vương giai, 48 tuổi đột phá Địa Hoàng giai, trước trăm tuổi đột phá Thiên Tôn giai, ở lúc ấy mà nói chưa đạt tới trăm tuổi đã đột phá Thiên Tôn giai là uy phong bậc nào, vinh quang bậc nào.

- Trước trăm tuổi?

Lăng Tiếu như quả bóng xì hơi ngồi xuống.

Tế ti nữ còn có một năm tuổi thọ, hắn làm sao có thể đợi đến trăm tuổi?

Chỉ sợ thời điểm chờ hắn đi ra ngoài, hai người đã là âm dương xa cách.

- Không được, ta nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới được.

Lăng Tiếu thu thập tâm tình hỏng bét lại, một lần nữa kiên định đứng lên.

Trong ba ngày kế tiếp, Lăng Tiếu bắt đầu toàn diện khôi phục trạng huống thân thể của mình, hoàn tàn vứt đi tâm tình tự trách về cái chết của La Mỹ Anh đi, hắn muốn hóa đau thương thành sức mạnh, một lần nữa phấn chấn trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.