Thần Khống Thiên Hạ

Chương 412: Chương 412: Ngươi nói ta không còn là đệ tử Dược Phong? (2)​




Trong mắt người thế tục làm thành chủ là một chuyện phi thường vinh quang, thế nhưng mà trong Tử Thiên Tông mà nói, có thể ở lại trong tông môn tu luyện còn tốt hơn ở bên ngoài tu luyện.

Chỉ nói trong tông thiên địa linh khí mạnh hơn phủ thành chủ này nhiều lắm, nhưng lại tùy thời có thể làm việc cho trưởng lão, do đó đạt được huyết tinh và tài nguyên tu luyện.

Đối với võ giả mà nói hai đồ vật này không thể thiếu.

Mỗi một võ giả không ai không truy cầu cảnh giới cao, đạt được tôn sùng và thọ nguyên cao cơ chứ?

- Bàng chấp sự, ta và ngươi thâm giao nhiều năm, không nghĩ tới ngươi vì chút ít lợi ích mà bán bằng hữu đấy, ngươi thật đúng là đủ nghĩa khí!

Cát Đồ mỉa mai nói.

Sắc mặt Bàng Quân không một chút áy náy nói:

- Ta đây cũng muốn tốt cho ngươi thôi, nếu ta có con gái, chỉ cần Liễu chấp sự nguyện ý, ta nhất định sẽ đưa cho hắn đấy.

- Hừ, nói hay lắm nghe!

Cát Đồ hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:

- Các ngươi đi thôi, ta không chào đón các ngươi!

- Cát Đồ, xem ra ngươi còn không có nhận rõ tình thế, chúng ta dắt tay nhau tới đây, chính là muốn nói cho ngươi biết, nếu không mang cháu gái của ngươi cho Liễu chấp sự, như vậy... Chức thành chủ này cũng không cần làm nữa.

Hắc Nham Phong Phó Tường Trung không kiên nhẫn nói.

- Ngươi uy hiếp ta?

Cát Đồ đứng lên lạnh nhạt nói, đồng thời phát ra khí thế cường đại, áp thẳng vào Phó Tường Trung.

Phó Tường Trung thực lực hơi yếu hơn Cát Đồ một phần, lúc này bị đẩy lui một bước, thần sắc hơi có chút tái nhợt.

- Cát Đồ ngươi thật đúng là muốn cải lệnh sao?

Bàng Quân đứng ra ngăn trước Phó Tường Trung.

Bàng Quân có thực lực tương đương Cát Đồ, uy áp của Cát Đồ đương nhiên không thể tạo thành ảnh hưởng với Bàng Quân.

Cát Đồ thu khí thế lại nhìn qua đám người này.

- Ta có thể làm thành chủ hay không cũng không phải do các ngươi nói là được nha? Chẳng lẽ các ngươi thực sự có can đảm tự chủ trương sao?

Hắn ở trong Tử Thiên Tông cũng nhiều năm, biết rõ bãi miễn thành chủ phải do trưởng lão hội quyết định, sau đó lại hạ đạt mệnh lệnh bỏ cũ thay mới, tuyệt đối sẽ không bởi vì vài tên chấp sự nội môn nói là tính toán.

- Cát Đồ ngươi nói không sao, nhưng mà ngươi cũng già, thể cốt không còn dùng được, vạn nhất xảy ra chút sai lầm, không có biện pháp quản lý thành Tử Thiên, chắc hẳn trưởng lão sẽ phái người tới thay ngươi quản lý a!

Liễu Đông cười lạnh một tiếng.

Liễu Đông nói lời này Bàng Quân, Phó Tường Trung và Chu Hoành Lâm đã phong tỏa cơ hội chạy trốn của Cát Đồ.

Một khi Cát Đồ không đáp ứng, bọn họ tuyệt đối không cho Cát Đồ sống khá giả.

- Các ngươi ép người quá đáng, ta dù liều mạng già cũng không cho các ngươi mang cháu gái của ta đi.

Cát Đồ cũng không phải kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Hắn hét lớn một tiếng, lập tức lao thẳng qua Liễu Đông, hắn biết rõ chỉ có khống chế được Liễu Đông hôm nay mới có cơ hội.

Nào có thể đoán được, Bàng Quân đã sớm có chuẩn bị, lập tức ngăn cản trước Liễu Đông, đã một cước vào Cát Đồ.

Trong lúc nhất thời, hai đại Linh Sư cao giai chiến đấu cùng một chỗ..

Lúc này Phó Tường Trung cùng Chu Hoành Lâm cũng không nhàn rỗi, lập tức gia nhập vòng chiến.

Cát Đồ không thể làm gì, rất nhanh bị đánh trọng thương, bị bọn người Bàng Quân bắt.

- Có gan giết ta đi, bằng không thì ta tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi.

Cát Đồ hét lớn.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới Liễu Đông dám mạo hiểm mang tội danh chém giết đồng môn.

Hắn cũng biết, việc này tuyệt đối không thiện.

Cát Đồ bị bắt, Cát Bối Hân rất nhanh biết rõ.

Liễu Đông cũng không có dùng sức mạnh với Cát Bối Hân, mà là phi thường rộng lượng cho Cát Bối Hân trở về phòng chải vuốt, sau đó đi tới đại sảnh bái đường thành thân.

...

Hôm nay trong đại sảnh, Cát Đồ đã bị bọn người Bàng Quân đánh thành trọng thương, hơn nữa dùng dây thằng trói chặc hắn lại.

Liễu Đông nhìn đám người kia, Liễu Đông nói ra:

- Nếu không chúng ta đi xem xem!

Bàng Quân gật gật đầu, liền áp Cát Đồ cùng đitới phòng Cát Bối Hân.

Lúc này Lăng Tiếu vừa mang Cát Bối Hân hiện ra trước mặt bọn họ.

- Lăng Tiếu!

Hai giọng nói hoảng sợ vang lên.

Một là Cát Đồ phát ra, một còn lại là Liễu Đông phát ra.

Cát Đồ đúng là không nghĩ tới Lăng Tiếu lại có thể xuất hiện ở đây, hắn còn tưởng rằng Lăng Tiếu đã chết, hiện tại trong lòng hi vọng Lăng Tiếu có thể có biện pháp cứu cháu gái của hắn ra khỏi đây, quản chi sống chết của hắn.

Liễu Đông càng không nghĩ tới Lăng Tiếu còn sống quay về, lại xuất hiện ở phủ thành chủ, nhưng mà tiểu thiếp tương lai của hắn ở cạnh Lăng Tiếu, hai mắt của hắn phóng lửa.

Bàng Dũng Hiện từ sau chạy tới bên cạnh phụ thân của hắn, chỉ vào Lăng Tiếu kêu lên:

- Liễu đại sư, phụ thân, tên này muốn dẫn Bối Hân muội muội rời đi.

- Ân, nhìn thấy rồi!

Bàng Quân đáp, trong nội tâm cũng nghi hoặc:

- Thế nào lại là hắn, chuyện này không dễ xử lý.

Bàng Quân cùng Chu Hoành Lâm đều nhận ra Lăng Tiếu, đó là bởi vì hai người làm việc cho Dược Phong, đối với đệ tử thân truyền của phong chủ đương nhiên có ấn tượng rồi.

Mấy người bọn họ cầm Cát Đồ cũng không có cố kỵ, đó là bởi vì địa vị của Cát Đồ trong tông môn không cao, lại không có chỗ dựa, thế nhưng mà Lăng Tiếu thì khác, hắn là đệ tử phong chủ Dược Phong, bọn họ là chấp sự nội môn không so được.

- Các ngươi mau buông gia gia của ta ra!

Cát Bối Hân nhìn thấy Cát Đồ bị thương nhiều chỗ thì đau lòng kêu lên.

- Lăng Tiếu, ngươi mau dẫn Bối Hân rời đi!

Cát Đồ kêu lên.

Lăng Tiếu không có để ý tới Cát Đồ, hắn lạnh lùng nhìn qua Liễu Đông nói.

- Không nghĩ tới Đại sư huynh lại ở chỗ này, không biết Cát thành chủ phạm lỗi lớn gì, lại làm phiền Đại sư huynh tới bắt người?

Lăng Tiếu cũng không nghĩ tới Cát Bối Hân nói "Liễu đại nhân" lại có thể là Liễu Đông tiểu nhân này.

Xem ra cũng là thời điểm giải quyết ân oán rồi.

Lúc trước Liễu Đông thu mua Lao Phạm Thanh ám sát hắn còn chưa tính toán đấy.

Nghĩ không phải như vậy, Lăng Tiếu cũng không đắc tội Lao gia, khiến cho hắn từ thành Phần Địa chật vật trốn về đây.

Liễu Đông phục hồi tinh thần lại, nhìn qua Lăng Tiếu khinh thường nói:

- Lăng Tiếu, đừng gọi ta là đại sư huynh, ta không phải đại sư huynh của ngươi.

- Ah, Đại sư huynh lúc nào khiêm nhường thế?

Lăng Tiếu hơi có chút kinh ngạc nói.

Liễu Đông cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi đã không còn là đệ tử Dược Phong sao? Cho nên Liễu Đông ta không có tư cách làm đại sư huynh của ngươi.

- Ngươi nói ta không còn là đệ tử Dược Phong?

Lăng Tiếu trầm giọng hỏi.

- Đúng vậy, ngươi đã bị trục xuất khỏi Dược Phong!

Liễu Đông khẳng định đáp.

Lăng Tiếu nghe lời này cũng trầm mặc.

Bàng Quân cùng Chu Hoành Lâm nhìn nhau, hai người cũng không biết tin này là thật giả.

- "Ta không tin!

Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.

Hắn tuyệt không tin hắn sư phó Nam Cung Thường Nhạc lại trục xuất hắn ra khỏi sư môn, hắn cũng không có phạm sai lầm gì. Chẳng lẽ đơn giản hắn đi nửa năm là trục xuất sư môn sao, chuyện này dường như không có đạo lý a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.