Thần Khống Thiên Hạ

Chương 602: Chương 602: Ngươi trời sinh mệnh phạm đào hoa. (1)




Lăng Tiếu đều có chút bị Huyền Diệu lúc này đánh bại, tàng thoại trong lời nói của hắn cũng khiến cho Lăng Tiếu choáng váng đầu óc rồi.

- Được rồi, cũng đừng nói, hôm nay chúng ta gặp nhau, nâng ly một phen rồi hãy nói.

Lăng Tiếu nâng chén hào sảng nói.

Rượu quá tam tuần, Huyền Diệu đi vào một cái đề tài khác hỏi:

- Lão bộc bên cạnh ngươi là?

Lăng Tiếu không hiểu nói:

- Huyền Diệu huynh lời này là có ý gì?

Lăng Tiếu cũng không nhận ra Huyền Diệu có biết Triệu Thế Nhân, càng không có khả năng cảm ứng được tồn tại của Ma Đế.

Huyền Diệu mở ra quạt giấy trắng phe phẩy một chút nói:

- Hắn sát khí rất nặng, giang hồ hiểm ác, chỉ muốn nhắc nhở ngươi chớ tin tưởng người khác.

Lăng Tiếu đối với Huyền Diệu lại có cái nhìn cao hơn một phần, không nghĩ tới đối phương lại có thể nhận thấy được sát khí của Ma Đế.

- Huyền Diệu huynh yên tâm, hắn đối với ta trung thành như một, không dám đối với ta thế nào.

Lăng Tiếu đáp.

- Như thế là tốt rồi!

Huyền Diệu cũng khong còn dây dưa tiếp, lại nói:

- Ngày mai chúng ta đi Đổng gia phách mại hội xem một chút.

- Đổng gia phách mại hội?

Lăng Tiếu sửng sốt một chút hỏi ngược lại.

- Không sai, Nam Thiên thành là địa bàn của Đổng gia, thực lực vô cùng cường đại, phách mại hội của bọn họ mỗi tháng cử hành một lần, nhưng mà mỗi lần cũng sẽ có không ít thứ tốt, có nhiều thứ coi như là Địa Hoàng giai đều sẽ tranh đến bể đầu chảy máu.

Huyền Diệu gật đầu đáp.

Lăng Tiếu đang nhứ lại lục ở cửa vào thành, một đội người đi đường kia kêu to "Đổng tiểu thư", nghĩ đến hẳn là người của Đổng gia, bằng không sao dám không chút kiêng kỵ như thế.

Lăng Tiếu gậ đầu đáp:

- Nếu buổi phách mại hội này có thực lực như vậy, dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội này!

Sau đó Lăng Tiếu hướng Huyền Diệu hỏi một chút về tình huống của Nam Thiên thành, lại càng chú trọng lý giải vì sao nơi này có thể tùy tiện cưỡi linh thú xuất nhập đi lại.

Sau khi thông qua Huyền Diệu giải thích, Lăng Tiếu rốt cuộc biết được hành động này là Đổng gia đặc biệt cho phép.

Bởi vì rất nhiều thành trì ở trung vực cũng có thể để cho võ giả cưỡi linh thú vào thành, chẳng qua là sau khi vào thành tuyệt đối phải quản lý tốt linh thú của mình, chớ để xảy ra cái xung đột lớn gì, bằng không tuyệt đối sẽ bị mạt sát.

Lăng Tiếu lúc này mới chợt hiểu ra, trong lòng thầm nghĩ:

- Thì ra thành trì ở trung vực cũng là quản lý như thế.

Sau khi uống rượu, Lăng Tiếu cùng Huyền Diệu đồng hành, đi tới một cái khách sạn ở phụ cận Đổng gia phách mại hội ngủ lại, thuận tiện cho ngày mai tham gia phách mại hội.

Đổng gia phách mại hội, ở vị trí trung ương nhất của Nam Thiên thành, kiến trúc có diện tích tương đối rộng rãi.

Từ xa nhìn lại giống như là một tòa thành bảo xa hoa lộng lẫy, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ mấy con thần thú được chạm khắc ở bốn góc của Ngọc lâu, thoạt nhìn hết sức tráng quan khí phái; đến gần về sau, càng phát hiện cột đá cùng bậc thang đều là dùng ngàn năm ngọc thạch điêu khắc thành, trên đó còn khắc từng đạo linh văn cổ xưa, tấm biển ở ngay phía trên cửa là dùng cổ thụ ngàn năm chế tạo thành ba chữ "Phách mại hội" hiển nhiên xuất ra từ trong tay của một vị đại năng nào đó, lộ ra vẻ cứng cáp hữu lực, bút tẩu long xà, rất là đại khí bất phàm.

Phách mại hội khổng lồ này có thể dung nạp mấy ngàn người, người đi vào đều phải giao nạp 50 khối hạ phẩm huyền tinh mới được.

Vẻn vẹn chỉ là phí nhập tràng cũng đã để cho rất nhiều người nhìn mà dừng bước, có thể tiến vào chỗ này không phải là hào môn đại phiệt thì cũng là tán tu, dong binh cường đại.

Lăng Tiếu mang the Ma Đế cùng Huyền Diệu sóng vai đi tới.

Nhìn ở cửa có mấy tên võ giả trông coi, Lăng Tiếu phải thầm than:

- Đổng gia phách mại hội này quả nhiên là không giống bình thường.

- Đổng gia phách mại hội lừng danh gần xa, trừ đại tông môn của Tây Bắc phái người đến ra, các đại gia tộc ở Nam Hoang cũng sẽ có người tới.

Huyền Diệu hiển nhiên đối với tình huống của Nam Thiên thành tương đối hiểu rõ, từ bên cạnh giải thích nói.

Lăng Tiếu nhìn về phía những võ giả ăn mặc khác nhau kia, đối với lời nói của Huyền Diệu tin tưởng không nghi ngờ.

Lúc này, một đạo tiếng hổ gầm kinh thiên vang lên, dẫn tới mọi người đều hướng về phương hướng kia nhìn lại.

Chỉ thấy một chiếc kim sắc đường hoàng xa do hai đầu Tứ giai đê cấp Liệt Viêm Hổ kéo đi phi nhanh mà đến, dẫn tới người ở bên cạnh rối rít tránh né kinh hô.

- Mẹ nó, người nào mà kiêu ngạo như vậy, hù chết lão tử rồi.

- Nhỏ giọng một chút, đây chính là người của Vệ gia thành đông.

- Không trách được lớn lối như thế, nguyên lai là người của Vệ gia, có nói người của Vệ gia mỗi tháng cũng sẽ tới tham gia phách mại hội, tháng trước còn đấu giá được một quyển lam giai Hổ Khiếu huyền công, đối với nhà bọn họ mà nói nhưng là như hổ thêm cánh a!

- Đúng vậy, Vệ gia mặc dù không lớn như Đổng gia, nhưng mà thực lực cũng không thể khinh thường, hơn nữa tài lực cũng là gần với Đổng gia rồi, nghe nói gần đây Vệ gia còn muốn cùng Đổng gia làm đám hỏi.

- Đúng rồi, Vệ mập tử kia thật giống như cũng là người của Vệ gia đi? Thấy thế nào hắn cũng giống như một tên ăn mày, cả ngày cầm mấy khối huyền tinh đi lừa gạt mấy người ngoại lai mới tới.

- Dường như hắn là một phế vật, Vệ gia đã đem hắn đuổi ra khỏi nhà rồi, cảm thấy thật sự là nhục cho gia môn.

- Đúng vậy, Vệ mập tử cùng đầu heo kia quá xứng đôi!

...

Kim sắc xa tử do hai đầu Liệt Viêm Hổ lôi kéo dừng ở trước cửa phách mại hội mấy chục thước.

Một gã lão bộc trước đi xuống, tiếp theo từ bên trong đi ra hai gã thah niên chừng 15 tuổi.

Một gã thanh niên nhân thân mặc kim bào, thần phong tuấn lãng, khí vũ bất phàm, mặt mang theo nụ cười, khiến cho không ít nữ tử bị khuôn mặt kia mê hoặc.

Một gã trẻ tuổi khác ngũ quan uy mãnh, eo gấu lưng hổ, sau lưng đeo một đôi hắc sắc cự phủ, rất có phong độ của một đại tướng.

Hai người mới vừa xuống xe, mang theo vẻ hết sức ngạo mạn liếc mắt võ giả ở nơi này một cái, bộ pháp vững vàng bước đi mạnh mẽ uy vũ, mang theo người hầu đi vào phách mại hội.

Đây là Vệ gia đại công tử Vệ Bất Phàm cùng tam công tử Vệ Uy Hổ.

- Vệ gia này là đại phiệt gần với Đổng gia nhất ở Nam Thiên thành, lấy buôn bán khởi gia, năng lực vơ vét của cải ngay cả Đổng gia cũng có chỗ không bằng.

Huyền Diệu ở bên cạnh Lăng Tiếu nói.

- Là gia tộc của bàn tử đáng chết kia!Ở trong lòng Lăng Tiếu đang nhớ lại cực phẩm mập tử ngày hôm qua, thật giống như cũng là họ Vệ a.

Người của Vệ gia vừa mới đi vào, không xa lại truyền tới từng đợt tiếng động đất kinh thiên, mặt đất tựa hồ đều muốn lắc lư đến nứt ra rồi.

Chỉ thấy ba đầu cự tượng từ xa chạy như điên mà đến, tốc độ kia cư nhiên nhanh đến kinh người.

Người đi đường lại là một mảnh kinh hoảng né tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.