Thần Khống Thiên Hạ

Chương 122: Chương 122: Nguyên lai là đại ca a! (1)​




Oanh!

Lăng Tiếu một chiêu oanh lệch chiêu thức của hai người, sau đó vọt đến phía sau Vi Đại Nhi, tay đánh vào phần gáy Vi Đại Nhi đem nàng đánh hôn mê bất tỉnh.

Lăng Tiếu tiếp được thân thể của Vi Đại Nhi, cảm thụ được mùi hương xử nữ nhàn nhạt từ trên người nàng truyền đến, nhìn đến trước ngực hùng vĩ phập phồng để cho hắn một trận mê say, không khỏi thầm khen:

- Tỷ tỷ thật là thơm...!

Đúng lúc này, Lãnh Xà bị lạc mất tâm trí một kiếm hướng Lăng Tiếu oanh đến.

- Này lão huynh, ngươi bình tĩnh chút.

Lăng Tiếu nói một câu, tranh thủ ôm chặt Vi Đại Nhi rời đi mấy người bị mất đi lý trí.

Lúc này Kim sắc Lang Vương đã đến trước khỏa đại thụ này, mấy đạo kim quang hướng tàng cây đại thụ oanh tới.

Oanh oanh oanh!

Một cái thân ảnh phát ra âm thanh quái khiếu, liên tục hướng trên cây xông lên.

Kim sắc Lang Vương không biết leo cây, công kích thuộc tính cũng không lên cao được như vậy, chỉ có thể ở phía dưới không ngừng hống khiếu.

Ngay lúc này, mấy người công kích lung tung vẻ mặt buông lỏng, toàn bộ mềm oặt ngã trên mặt đất.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Lãnh Xà trống rỗng ngồi trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy.

Thanh Lang, Hỏa Lang cùng với hai gã đội trưởng đồng dạng trống rỗng thở hổn hển, mồ hôi càng không ngừng từ trên khuôn mặt chảy xuống, đầu óc cùng lãnh huyết giống như đang tự hỏi không rõ ràng cho lắm.

- Thanh Lang, Hỏa Lang!

Lãnh Xà đầu tiên thấy được đám người Thanh Lang, lúc này muốn đứng dậy hướng hai người giết tới.

Đáng tiếc, thân thể còn chưa có đứng vững liền ngã xuống.

- Lãnh Xà!

Thanh Lang, Hỏa Lang cùng hai gã đội trưởng kia đồng thời phản ứng lại.

Tất cả mọi người không còn khí lực tái chiến, đều móc ra Hồi Lộ đan cùng Dưỡng Khí đan phục dụng, bắt đầu ngồi xếp bằng khôi phục huyền lực.

Lúc này Lãnh Xà cũng muốn đả tọa, nhưng mà hắn lại nhớ tới Vi Đại Nhi:

- Tiểu muội, ngươi ở đâu?

Lãnh Xà kinh hoảng nhìn bốn phía, trong lòng hắn hết sức gấp gáp, Vi Đại Nhi là thân nhân duy nhất của hắn, nếu như nàng có chuyện gì không hay xảy ra, trong lòng hắn tuyệt không quá tốt.

Bỗng nhiên hắn thấy được một gã thiếu niên mặc da thú cách đó không xa đang ôm một nữ tử, đó không phải là tiểu muội Vi Đại Nhi của hắn sao?

- Ngươi là ai, mau đem tiểu muội của ta thả ra!

Lãnh Xà đem kiếm cắm trên mặt đất, chậm rãi đứng người lên hướng về phía Lăng Tiếu quát lớn.

- Nàng là muội muội của ngươi?

Lăng Tiếu ngẩn người, chỉ Vi Đại Nhi ở trong ngực hỏi.

Lãnh Xà dùng qua Dưỡng Khí đan, huyền lực dần dần khôi phục, gật đầu, từ từ hướng Lăng Tiếu đi tới nói:

- Các hạ kinh xin đem xá muội để xuống, nếu không đừng trách ta không khách khí.

- Ha hả, nguyên lai ngươi là đại ca a, ngươi đừng nổi giận, cùng là người trong nhà, ngươi vẫn là trước ngồi xuống khôi phục huyền lực đi, bọn họ nhưng rất nhanh sẽ khôi phục lại đó.

Lăng Tiếu chợt hiểu ra, cười cười hướng về phía Lãnh Xà nóí.

Lãnh Xà làm sao còn có tâm tình bận tâm đến những thứ này, hướng về Lăng Tiếu nói:

- Ai cùng ngươi là người trong nhà, ngươi rốt cuộc đã làm gì tiểu muội ta?

- Yên tâm, nàng không có chuyện gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh, ta đây liền giúp ngươi gọi tỉnh nàng.

Lăng Tiếu an ủi một câu, sau đó một tay nắm lấy cánh tay bóng loáng của Vi Đại Nhi, vận chuyển huyền lực đi qua.

Lăng Tiếu không khỏi tán thán:

- Thật trơn thật nhu!

Vi Đại Nhi đang hôn mê 'Ưm' một tiếng, tỉnh lại.

- Hảo tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi, còn nhớ rõ hảo đệ đệ của ngươi chứ?

Lăng Tiếu như cũ ôm lấy thân thể của Vi Đại Nhi hỏi.

Vi Đại Nhi nhìn gương mặt tuấn tú trong gang tấc, trong mắt lóe lên thần sắc không thể tin nói:

- Ta... Ta đây là đang nằm mơ sao? Đệ đệ làm sao ngươi ở chỗ này?

Vi Đại Nhi đưa tay lên sờ khuôn mặt của Lăng Tiếu, nàng cho là mình còn đang nằm mơ, bởi vì nàng không tin Lăng Tiếu lại xuất hiện ở trong Mê Huyễn cốc.

Nhưng mà khi nàng tiếp xúc đến khuôn mặt của Lăng Tiếu, bàn tay run lên, thân thể bắn ra, lớn tiếng hỏi:

- Làm sao ngươi ở chỗ này?

Vi Đại Nhi mới vừa rồi cuồng oanh loạn tạc một trận huyền kỹ, huyền lực cũng tiêu hao hết rồi, còn chưa có đứng vững, thân thể mềm nhũn, liền muốn ngã xuống.

Bàn tay của Lăng Tiếu ôm lấy, lần nữa đem Vi Đại Nhi ôm vào trong lòng nói:

- Hảo tỷ tỷ không nên kích động, đệ đệ không quản ngàn dặm xa xôi đến tìm tỷ tỷ đó là tự nguyện, tỷ tỷ ngàn vạn lần không nên quá cảm động, chỉ cần tùy tiện cho một hai cái thơm môi là được rồi, tưởng thưởng một chút cho ta là rất tốt.

Vi Đại Nhi nghe những lời vô lại kia của Lăng Tiếu, trong phương tâm giống như chảy vào một đạo cam tuyền, nàng rốt cục tin chắc thiếu niên trước mắt chính là Lăng gia đại thiếu mà nàng đã từng gặp một lần rồi.

Lúc này Lãnh Xà đã đi tới bên cạnh Lăng Tiếu, hướng về phía Vi Đại Nhi nói:

- Tiểu muội mau dùng đan dược, Thanh Lang bọn họ đã tới.

- Hừ, nếu biết chúng ta tới rồi, liền biết điều một chút chịu chết đi!

Thanh Lang bỗng đứng dậy, toàn thân khí thế đã khôi phục tám phần.

Ngay sau đó, Hỏa Lang cùng hai gã đội trưởng cũng đứng lên.

Bọn họ đều bị mê hoặc, dùng hết không ít huyền lực, ếu không phải là Lăng Tiếu cùng Kim sắc Lang Vương xuất hiện, chỉ sợ bọn họ một mực không ngừng loạn đánh cho đến khi kiệt lực mà chết mới thôi.

Lăng Tiếu vừa tới cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn không nhận ra đám người Thanh Lang, nếu như biết mấy người trước mắt này là đầu não của Thanh Lang đoàn mà nói, chỉ sợ Lăng Tiếu sẽ xuất thủ trước đem bọn họ giết chết, lại nghĩ biến pháp cứu Vi Đại Nhi.

Cơ hội bỏ qua liền không thể tới nữa, đám người Thanh Lang huyền lực khôi phục, Lãnh Xà cùng Vi Đại Nhi phiền toái liền đến, Lăng Tiếu cũng không thể không đếm xỉa đến rồi.

Vi Đại Nhi tránh thoát lồng ngực của Lăng Tiếu, nuốt hai khỏa đan dược, hy vọng có thể nhanh một chút khôi phục huyền lực.

Lãnh Xà cũng sớm dùng qua đan dược, đáng tiếc hắn không kịp thời đả tọa, tốc độ hấp thu xa không nhanh bằng đám người Thanh Lang, hắn chỉ khôi phục được ba, bốn thành, chống lại đê giai Huyền Sĩ cũng sẽ gặp nguy hiểm, huống chi là chống lại Thanh Lang cao giai Huyền Sĩ, nhất thời trong lòng lạnh một nửa.

- Không nghĩ tới Thanh Lang ngươi cũng dám vào Mê Huyễn cốc, cho dù ngươi có giết hai huynh muội chúng ta, chỉ sợ ngươi cũng không sống được bao lâu.

Lãnh Xà trầm mặt nói, hắn tính toán kéo dài thêm một ít thời gian, làm cho mình có thể khôi phục thêm một chút huyền lực.

- Ha ha, giết xong các ngươi, chúng ta tự nhiên có thể tìm được đường ra.

Thanh Lang tự tin cuồng tiếu nói, tiếp đó đưa ánh mắt bỏ vào trên người Vi Đại Nhi, lộ ra ánh mắt dục vọng:

- Bất quá, trước đó ta sẽ để cho ngươi thưởng thức trò hay, hắc hắc.

Hắn vừa mới cười xong, thân thể liền hướng Vi Đại Nhi lướt tới, tốc độ nhanh tới kinh người.

- Không tốt, tiểu muội chạy mau!

Lãnh Xà đã nhận ra cái gì, thần sắc biến đổi, lập tức kinh hô một tiếng, đồng thời muốn huy kiếm ngăn cản.

Đáng tiếc, Hỏa Lang lại trước một chút chắn ở phía trước Lãnh Xà:

- Lãnh Xà, đối thủ của ngươi là ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.