Thần sắc Mộc Ân trầm xuống, thản nhiên nói:
- Vị này chính là?
- Lão phu Ngũ Uy!
Lão nhân này vuốt chòm râu bạc nói ra.
- Ngũ Uy? Mộc sư huynh ngươi nghe qua trong Bái Nguyệt Tông có trưởng lão như vậy không?
Trương Lực sững sờ nhìn qua Mộc Ân hỏi.
- Chưa nghe nói qua!
Mộc Ân nhàn nhạt đáp.
Kỳ thật bọn họ cũng đều biết Ngũ Uy này chính là tân tấn trưởng lão của Bái Nguyệt Tông, vừa đột phá Vương giai không lâu.
Trong tất cả tông môn, mỗi có một cường giả Vương giai sinh ra đều được tông môn coi trọng.
Nhưng mà Trương Lực cùng Mộc Ân cố ý nói như vậy chính là không quen nhìn thần sắc ngạo mạn của Ngũ Uy.
Tử Thiên Tông cùng Bái Nguyệt Tông là tông môn lân cận, thực lực hai tông kém không nhiều lắm, nhưng mà bài danh của Tử Thiên Tông còn trên Bái Nguyệt Tông, mà Ngũ Uy bộ dáng cao cao tại thượng giống như tông chủ Bái Nguyệt Tông vậy, làm cho người ta chán ghét đến cực điểm.
Mà Trương Lực cùng Mộc Ân đều tiến giai Vương giai đã lâu, cũng là nhân vật thành danh, tự nhiên sẽ không cho rằng loại người tiến giai sau như hắn mạnh hơn mình, mà lần này là đại sự liên quan tới tôn nghiêm Tử Thiên Tông, tuyệt không thể qua loa.
- Các ngươi nói cái gì, rõ ràng không biết Ngũ Uy ta?
Lão giả Ngũ Uy lập tức không vui.
- Tông chủ Bái Nguyệt Tông Mộ và Nguyệt Nữ điện hạ chúng ta đã biết qua từ lâu, nhưng mà ngươi quá lạ mặt.
Trương Lực không khách khí nói.
- Hỗn đản, các ngươi dám xem thường bổn vương!
Ngũ Uy mắng to một tiếng, linh lực vàng kim hiện ra, quanh thân có cuồng phong gào thét.
Ngũ Uy tiến tấn Vương giai đã hơn một năm, trong Bái Nguyệt Tông hưởng thụ đãi ngộ trưởng lão, tất cả chấp sự và đệ tử trong tông môn nhìn thấy hắn cũng phải gọi một tiếng trưởng lão đại nhân, bọn họ nịnh nọt với hắn, loại cảm giác này làm cho hắn sảng khoái tới cực điểm. Điều này cũng dưỡng thành thái độ ngạo mạn của hắn, thật giống như "Lão tử chính là đệ nhất thiên hạ, các ngươi đều phải nghe ta hiệu lênh", tư thái cao ngạo vô cùng.
Trong các trưởng lão Bái Nguyệt Tông cũng không có quan tâm tới hắn, ai đột phá đến Vương giai đều đắc chí, cao ngạo tự đại, là ở tây bắc cường đại nhất chính là Vương giai. Trong khu vực này Vương giai chính là nhân vật cao cao tại thượng.
- Như thế nào, ngươi xác định muốn động thủ à?
Mộc Ân nhàn nhạt nhìn qua Ngũ Uy nói ra.
- Lão tử muốn cho đám người Tử Thiên Tông các ngươi biết rõ uy danh của bổn vương.
Ngũ Uy chưa từng bị người ta bỏ qua, rõ ràng muốn ra tay với đám người Mộc Ân.
Lúc này Mộ Cơ kêu khẽ.
- Ngũ trưởng lão không thể vô lễ, lùi lại cho ta.
- Nguyệt Nữ, bọn chúng kinh người quá đáng!
Ngũ Uy khó chịu nói.
- Đủ rồi, hai vị này là chính là tiền bối Tử Thiên Tông, chúng ta không thể thất lễ được.
Mộ Cơ nhẹ giọng quát.
Ngũ Uy không dám cải lời Mộ Cơ, chỉ có thể thu liễm tính tình, thối lui đến bên cạnh Mộ Cơ, nhưng mà trong mắt của hắn không cam lòng rất nhiều, trong nội tâm thầm hô.
- Lão tử sẽ tìm mặt mũi trở về.
Mộ Cơ đưa ánh mắt nhìn qua người Vân Mộng Kỳ, nói sang chuyện khác.
- Chắc hẳn vị này chính là hòn ngọc quý trong tay tông chủ quý tông, Mộng Kỳ muội muội a?
- Tiểu nữ chính là Vân Mộng Kỳ, không biết Nguyệt Nữ có gì chỉ giáo?
Vân Mộng Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
- Chỉ giáo thì không dám, trẻ tuổi như Mộng Kỳ muội muội đã đạt tới Vương giai, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng ah!
Mộ Cơ tán dương nói ra.
Mộc Ân cùng Trương Lực khó hiểu Mộ Cơ rốt cuộc đánh chủ ý gì.
Nhưng mà Vân Mộng Kỳ cũng không phải loại người được tân bốc vài câu là kiêu ngạo tận trời, nàng nhìn Mộ Cơ nói:
- Nguyệt Nữ tỷ tỷ khoa trương, ngươi mới là kỳ nữ nổi danh cả tây bắc đấy, so với tỷ tỷ thì muội muội còn kém xa lắm, ngày sau Mộng Kỳ nhất định tự mình đến Bái Nguyệt Tông thảo luận với tỷ tỷ một hi, nhưng mà hôm nay muội muội có chuyện quan trọng trong người, tỷ tỷ cùng chư vị xin cứ tự nhiên.
Mộc Ân cùng Trương Lực thầm hô trong lòng.
- Tiểu thư thật sự thông minh ah!
Mặc kệ Mộ Cơ xuất phát từ ý đồ gì, các nàng ở chỗ này lâu hơn một giây, tinh quáng có thể bị phát giác. Bọn người Mộc Ân không muốn chuyện này bị phát hiện, tuy bọn hắn không sợ đám người Mộ Cơ, nhưng mà thực sự đánh nhau, bọn họ không gánh được, bên họ chỉ có ba gã Vương giai, còn đối phương có năm Vương giai.
Vân Mộng Kỳ mượn lời Mộ Cơ yêu cầu bọn họ rời khỏi, xác thực phản ứng rất nhanh nhẹn.
Mộ Cơ khẽ cười nói:
- Muội muội khiêm tốn, nếu muội muội muốn thảo luận với ta một hai, cải lương không bằng bạo lực, không bằng chúng ta nghiên cứu ngay đây đi.
Lời này vừa nói ra thần sắc Mộc Ân cùng Trương Lực hơi đổi.
Vân Mộng Kỳ đáp.
- Tỷ tỷ đang ép buộc sao?
Thời điểm Mộ Cơ đang muốn nói chuyện, Mộc Ân nhíu mày, hét lớn một tiếng.
- Thật can đảm, ai dám xâm phạm nơi trú quân Tử Thiên Tông chúng ta!
Ngay sau đó một trảo mang theo linh lực màu xanh lục nện xuống dưới.
Ầm ầm!
Một phạm vi rộng lớn bị đánh trúng, bụi bay mù mịt, trên mặt đất lõm xuống hơn mười trượng.
Vương giai phát huy cường đại như vậy.
Một đạo nhân ảnh đã sớm từ nơi bị đánh trúng bay lên, trực tiếp bay đến giữa không trung, người này cũng là một tên cường giả Vương giai.
Tất cả chấp sự và đệ tử đang trong tinh quáng nghe tiếng nổ này lập tức chấn động.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua cường giả giữa không trung, đều phát giác được đây là đại sự.
- Mộc Ân, ngươi chiêu đãi bằng hữu cũ như vậy sao?
Lão giả bay lên từ mặt đất nhìn qua Mộc Ân nói ra.
Người này cũng như bọn người Mộ Cơ, mặc nguyệt bào trên người, mắt ưng mũi câu, ngạch cốt nhô cao, dáng người cao gầy, một thân khí tức bá đạo dị thường.
- Là ngươi!
Mộc Ân thấy rõ gương mặt người tới, thần sắc nhẹ nhõm một chút.
- Xem ra ngươi còn không có quên bằng hữu cũ nha!
Lão gỉ kia tới bên người Mộ Cơ.
- Hừ, uy danh của Tề Vương, Mộc mỗ làm sao quên được, nhưng mà Tề Vương lén lén lút lút lẻn vào nơi trú quân của chúng ta muốn như thế nào?
Mộc Ân hừ lạnh nói.
Người này là cường giả Vương giai thành danh đã lâu của Bái Nguyệt Tông, tên là Tề Định, người này la Vương giai trung giai, trong tây bắc có danh tiếng to lớn.
Bái Nguyệt Tông đồng loạt xuất động sáu gã cường giả Vương giai, hơn nữa hành tung ẩn nấp, chắc chắn là có mưu đồ.
- Mộc Ân ta cũng không nói nhảm với ngươi, tinh quáng trong Diễm Hỏa Cốc này đại bộ phận đều bị Tử Thiên Tông các ngươi lấy đi, còn lại lưu cho Bái Nguyệt Tông chúng ta, các ngươi ăn thịt cũng nên chừa chút canh cho chúng ta, ngươi nói đúng hay không?
Tề Định nói thẳng vào vấn đề.
Lời này vừa nói ra thần sắc Mộc Ân ba người biến đổi.
- Tề Định, lời này của ngươi không đúng, Diễm Hỏa Cốc chính chính là lĩnh vực của tôn môn chúng ta, tinh quáng nơi này tự nhiên cũng là của chúng ta, ngươi nên mang người rời đi, miễn phá hư chuyện tốt ngàn năm của tông môn.
Mộc Ân nhàn nhạt đáp lời.