Thần Khống Thiên Hạ

Chương 272: Chương 272: Nữ nhân này đúng là một yêu tinh. (2)​




- Ai cần ngươi lo!

Vũ Tư Tuyết tức giận ứng một câu, đuổi theo đám người Lăng Tiếu.

Hạ Hầu Sử cau mày, song quyền nắm chặt:

- Đàn bà thúi, sớm muộn ngươi cùng Vũ gia các ngươi đều là của ta.

...

Ở trong một gian tiểu lâu khác, sau khi Lao Phạm Thanh dùng đan dược ngồi ở trên giường đả tọa.

Ở dưới dược lực cường đại, Lao Phạm Thanh cuối cùng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, mới vừa rồi bị Lăng Tiếu đánh mấy quyền, thật là đau đến hắn muốn chết.

Chẳng qua là hắn cũng không biết Lăng Tiếu đã hạ thủ lưu tình, nếu không hắn đã sớm chết rồi.

- Trữ bá, ta nuốt không trôi khẩu khí này.

Lao Phạm Thanh hướng về lão giả ở một bên bất phẫn nói.

- Ta biết, nhưng mà hiện tại không nên hành động thiếu suy nghĩ, Cát Đồ tên kia không cho phép gây chuyện ở Tử Thiên thành, cho nên thỉnh thiếu gia nhẫn nại mấy ngày.

Lão giả gọi là Trữ bá hồi đáp.

- Quá ghê tởm, chẳng lẽ cứ như vậy mà quên sao?

Lao Phạm Thanh một chưởng vỗ vào mép giường nói.

Trữ bá trầm tư một chút nói:

- Bằng không, tối nay ta len lén đi giét hắn, đến lúc đó hắn đã chết, tin tưởng Cát Đồ cũng không còn biện pháp nào, đến lúc đó chỉ cần thiếu gia không thừa nhận, hắn cũng không bắt được ngươi, tin tưởng Tử Thiên tông sẽ không vì một đệ tử tới tranh cử mà gây chiến.

- Đúng, cứ làm như thế, tạp chủng chết tiệt này nhất định không thể để cho hắn nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, đúng rồi, còn có tiểu thí hài kia, cũng cùng lúc làm sạch.

Lao Phạm Thanh âm sâu nói.

- Nếu như làm như vậy, ta lại không thể ở lại bên người thiếu gia rồi, giết chết hắn ta phải lập tức trở về Phần Địa thành.

Trữ bá nói.

- Đây có quan hệ gì, không phải là còn có Lao Lực, Lao Tài ở bên cạnh ta sao.

Lao Phạm Thanh nói.

- Ta đây tối nay liền thay thiếu gia xả giận.

Trữ bá gật đầu nói.

- Tốt, chờ sau khi ta hồi gia tộc sẽ gọi cha ta thưởng cho ngươi.

Lao Phạm Thanh thoải mái cười nói, tựa hồ hắn đã thấy bộ dáng chết thảm của Lăng Tiếu cùng Hạ Huyên Huyên rồi.

...

Ở phương hướng phía đông Tử Thiên thành, từng ngọn núi khổng lồ mọc lên, từng gốc cây xanh mướt che khuất bầu trời, tề hoa dị thảo vô số tản ra từng đợt hương thơm nồng đậm, thỉnh thoảng có mấy con linh hạc bay qua càng tăng thêm sắc thái động lòng người.

Ở giữa sườn núi của từng tòa cự phong, từng cái quỳnh lâu ngọc vũ hùng vĩ, cổ phác, trang nghiêm được xây dựng ở trên đó giống như không trung lâu các, lại giống như tiên cung trên trời, khiến người xem mà tán thán.

Nơi này chính là tông môn chỗ ở của Tử Thiên tông, một chỗ bảo địa tràn đầy thiên địa linh lực.

Ở trong một tòa khuê phòng biệt viện, một bạch y thiếu nữ giống như nhân gian tiên tử ở trên liên đàn nhập định đả tọa, bộ dáng trang nghiêm kia khiến người ta không ra nủa điểm ý khinh nhờn.

Ở bên ngoài biệt viện truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, đem thiếu nữ đang ở trong đả tọa kia đánh thức.

Một đôi ánh mắt linh hoạt kỳ ảo giống như ngôi sao, trong suốt vô cùng.

Một gã trung niên nhân mặc áo lam đi tới ngoài viện, khom người nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, Mạc Khắc trở lại rồi.

- Chuyện làm được thế nào?

Thiếu nữ kia vang lên như thiên lại chi âm hỏi.

- Hắn đoạt được khôi thủ vị, chúng ta đã dẫn hắn tới Tử Thiên thành rồi.

Lam sam trung niên nhân đáp.

- Vậy thì tốt, ngươi đi xuống đi, nhớ không thể đem chuyện này nói ra bên ngoài.

Thiếu nữ nhàn nhạt nói.

- Vâng!

Lam sam trung niên đáp một tiếng, khom người lui xuống.

Thiếu nữ kia đi tới trước một gốc cây đào, đôi mắt đẹp lưu chuyển lên vẻ dịu dàng, khẽ ngâm nói:

- Cơ hội đã cho ngươi rồi, không biết ngươi có thể nắm chặt được hay không?

...

Sau một phen náo nhiệt, tửu lâu trở về bình tĩnh.

Lăng Tiếu cùng Ngọc Liệt Diễm uống không dưới năm vò rượu, bé con kia lại không có chút men say nào, mà Vũ Tư Tuyết thì ở thời điểm ba hũ đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi, Hoa Hiểu Quế lại càng thêm không chịu nổi, uống không tới nửa vò đã say ngã.

- Xem ngươi giống như là tiểu bạch, không nghĩ tới có thể uống như vậy, Liệt Diễm ta thích nam nhân dạng như ngươi vậy.

Ngọc Liệt Diễm câu dẫn mắt phượng nhìn Lăng Tiếu cười nói. Cũng không biết là uống nhiều quá, hay là xấu hổ, trên khuôn mặt hiện lên vẻ say hồng, khiến cho cả người nàng lộ ra vẻ càng thêm quyến rũ động lòng người.

Lăng Tiếu hai mặt sáng lên, đón lấy ánh mắt của Ngọc Liệt Diễm, khẽ cười nói:

- Diễm tỷ, ngươi đây coi như là hướng ta biểu lộ sao? Có thể được Diễm tỷ yêu thích là phúc khí của Lăng Tiếu ta, đến, chúng ta lại cạn một vò.

- Ha hả, ngươi muốn ta say khướt sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ Tuyết muội muội tức giận sa?

Ngọc Liệt Diễm liếm liếm đôi môi cười nói.

Một động tác này khiến cho tất cả nam tử trẻ tuổi ở một bên đều yết hầu nuốt một cái, hai mắt lồi ra ngoài, dục hỏa trong ánh mắt cũng muốn phun ra, bọn họ đều đang thầm hô:

- Nữ nhân này thật là một yêu tinh.

- Diễm tỷ, lời này của ngươi liền không đúng rồi, tiểu đệ nhưng là rất thuần khiết, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý niệm xấu xa trong đầu.

Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào hai vú lộ ra non nửa của Ngọc liệt Diễm nói.

Ai cũng biết lời này của hắn nói không hợp với tâm rồi.

- Là vậy sao? Vậy thì đáng tiếc, ta còn tưởng rằng tối nay ngươi muốn ngắm trăng với ta chứ?

Ngọc Liệt Diễm nũng nịu nói, trong mắt lộ ra vẻ quyến rũ mê người.

Thân thể Lăng Tiếu không hiểu trở nên khô nóng lên.

- Sắp không được nữa rồi, lại tiếp tục như vậy sẽ chọc lên hỏa diễm.

Lăng Tiếu vội vàng vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí đè nén dục hỏa dâng lên.

- Nếu Diễm tỷ tỷ có thành ý như thế, tiểu đệ tử nhiên là liều mình bồi tiếp.

Lăng Tiếu lộ ra bộ dạng cực kỳ tiêm cường nói.

- Xem ngươi khó khăn như vậy, tỷ tỷ liền không làm khó dễ ngươi, ai, tìm bằng hữu cùng nhau ngắm trăng cũng khó như vậy.

Ngọc Liệt Diễm nâng má thở dài.

- Đừng vậy a, Diễm tỷ tỷ, tiểu đệ đó là chân tâm thật ý.

Lăng Tiếu vội vàng nói.

- Ha hả, vậy thì xem ngươi sau này có thành ý hay không, tỷ tỷ say rồi, phải về phòng nghỉ ngơi.

Ngọc Liệt Diễm cười đến xinh đẹp, lắc lắc thắt lưng giống như xà đi ra.

Lăng Tiếu thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ:

- Cô nàng này thật tà môn!

Nhìn lại các nam nhân chung quanh, ánh mắt của mọi người đều nhìn tới phương hướng của Ngọc Liệt Diễm, tựa hồ ngay cả hồn cũng bị kéo ra ngoài rồi.

Vào đêm, Lăng Tiếu để cho Hạ Huyên Huyên ngủ ở trên giường gỗ, chính mình thì ngồi ở trên ghế lâm vào trầm tư.

- Nên an trí tiểu nha đầu này như thế nào đây?

Lăng Tiếu suy tư.

Trăng lên gió lớn, chính là thời điểm giết người.

Một đạo hắc ảnh thần không biết quỷ không hay lướt đến nóc nhà của Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu chọi cứng với Lao Phạm Thanh năm chiêu, không phải là một chút chuyện cũng không có, một ít bệnh ngầm chữa trị muộn sẽ đối với tương lai tạo thành thương tổn không nhỏ.

Hôm nay Kim Cương Ngũ Biến quyết đã đến đệ tam biến Luyện Tạng tiểu thành chi cảnh, chẳng qua là thiếu hụt linh thảo cùng đan dược phụ trợ tu luyện, cho nên vẫn dừng ở một bước này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.