Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2685: Chương 2685: Phản bắt, khống chế! (1)




Đồng thời nàng cũng không nghĩ đến Lăng Tiếu lại đối với nàng làm ra hành vi như vậy.

Đầu lưỡi của Lăng Tiếu nạy mở hàm răng trắng của nàng, thẳng đảo hoàng long mà đi, đôi tay kia giống như là có ma lực nhẹ vuốt lên thây thể đầy khêu gợi này, cảm thụ cảm giác cực kỳ co giãn tuyệt đẹp kia, hạ thân hắn trong nháy mắt có phản ứng.

- Thiệt thòi lớn rồi, bổn cung hi sinh nhan sắc chỉ vì Đại điện chủ, đợi sau khi lão nhân gia hắn đi ra nhất định phải hảo hảo bồi thường cho ta mới được, bất quá... Lôi Nhã này cũng là cực phẩm nữ nhân, đáng tiếc ta vô phúc tiêu thụ a!

Lăng Tiếu ở trong lòng vô cùng đau đớn nói.

Nếu như nam nhân khác nghe được lời này của Lăng Tiếu nhất định là người người đều muốn đem tên tiểu nhân vô sỉ này bổ sống!

Tên choáng đầu này đơn giản là được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, nếu có bản lĩnh ngươi đổi cho ta đến hi sinh a, chúng ta là không ngần ngại đấy!

Đang ở lúc hô hấp của Lôi Nhã có chút dồn dập, muốn hồi ứng Lăng Tiếu, Lăng Tiếu đột nhiên đẩy Lôi Nhã ra lộ ra vẻ khủng hoảng nói:

- Đáng chết, ta làm sao làm ra chuyện mạo phạm với Lôi Nhã tiểu thư như vậy, ta là cầm thú a, ngươi đánh ta đi, ta... Ta chỉ là nhất thời cao hứng, đắc ý quên mình rồi, tuyệt đối không phải là cố ý đi mạo phạm ngươi!

Nàng nhìn đến Lăng Tiếu, nhớ lại cảm giác mỹ diệu mới vừa rồi kia, đồng thời lại cảm thấy khẩn trương giống như làm một chuyện tình không muốn người khác nhìn thấy!

- Quên đi, việc này không trách ngươi!

Lôi Nhã đáp một tiếng, ngoảnh mặt nhanh chóng trở về phòng của nàng.

Nhìn Lôi Nhã rời đi, Lăng Tiếu hiện lên vài phần tiếu dung đắc ý.

Chỉ là bỗng nhiên ở phía sau người hắn truyền tới một cỗ khí tức mờ mịt, một đạo thanh âm thương lão ở bên tai hắn vang lên nói:

- Ta bất kể ngươi là ai, lập tức rời xa Lôi Nhã!

Thanh âm này tràn đầy khí tức u lãnh, để cho người ta có một loại cảm giác như rơi vào trong hầm băng, để người tương đối khó chịu.

Lăng Tiếu đối với chính mình thầm mắng một tiếng "Khinh thường!", tiếp theo hắn xoay người lại hướng về một cái phương hướng nhìn lại, chỉ thấy một lão ẩu đang cầm lấy cây chổi nhẹ nhàng mà quét lá rơi trong viện tử.

Lăng Tiếu nhìn lão ẩu này đã đạt tới cao cấp Chí tôn hậu kỳ, hơi khom người xuống một chút nói:

- Ra mắt tiền bối, vừa mới rồi ta chỉ là vô tình mạo phạm mà thôi!

- Mạo phạm thì đã mạo phạm rồi, lại không đi, ngươi liền không cần phải đi nữa!

Lão ẩu kia đối với Lăng Tiếu ném tới thần sắc bức nhân nói.

Lăng Tiếu không thể làm gì khác hơn là buông buông tay nói:

- Tốt, ta vốn cũng muốn đi, nếu như tiền bối không hoan nghênh, ta đây liền đi!

Nói xong, Lăng Tiếu lần này thực sự bay lên, muốn rời khỏi Lôi Điện không gian.

Lúc này Lôi Nhã lại từ trong phong một lần nữa xông ra quát lên:

- Phong Tiêu ngươi đừng đi!

- Tiểu Nhã ngươi không thể tùy hứng, chẳng lẽ ngươi đã quên quy củ của tổ tông rồi!

Lão ẩu kia đối với Lôi Nhã quát lên.

- Tổ nãi nãi, ta không quên, ta... Ta chỉ là hảo bằng hữu với Phong Tiêu, hắn... Hắn vừa mới rồi không phải là cố ý đấy!

Lôi Nhã lo lắng nói.

- Xem dáng vẻ nói năng lộn xộn bây giờ của ngươi, ngươi đã bắt đầu thích hắn rồi, nếu như hắn không đi, ta lập tức liền giết hắn!

Lão ẩu xuyên thủng lòng người, tự nhiên là sẽ không cho Lăng Tiếu cơ hội lại hấp dẫn Lôi Nhã nữa.

Lôi Nhã nhìn Phong Tiêu lộ ra vẻ khó xử.

Lăng Tiếu cười khổ một tiếng nói:

- Lôi Nhã tiểu thư, vị tiền bối này, quấy nhiễu rồi!

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lập tức hướng lên bầu trời xông tới, rời khỏi Lôi Điện không gian!

- Phong Tiêu!

Lôi Nhã kinh hô một tiếng, muốn đuổi theo đi ra.

Lão ẩu kia bất thình lĩnh xuất thủ, đem Lôi Nhã cầm cố lại, không có để cho nàng đuổi theo ra.

- Không cho phép ngươi đuổi theo, ngươi cùng hắn là không thể nào ở chung một chỗ, ngươi cùng hắn sống chung càng lâu, ngươi sẽ hãm nhập càng sâu, đến lúc đó thống khổ chỉ có mình ngươi!

Lão ẩu kia khuyên bảo nói.

- Nhưng mà... Nhưng mà ta cảm thấy hắn thật rất tốt!

Lôi Nhã lộ ra vẻ khổ sở nói.

- Ta biết, Tổ nãi nãi cũng là người từng trải, hiểu được cảm giác mới bắt đầu động tình của ngươi, bất quá chờ ngươi trải qua một thời gian liền sẽ từ từ đem hắn quên mất!

Lão ẩu nói, nàng thầm nghĩ trong lòng: "Loại nam nhân hoa ngôn xảo ngữ này là không nên tin tưởng nhất, ta sẽ để cho hắn vĩnh viễn biến mất ở trong sinh mệnh của ngươi đấy!".

Lăng Tiếu vừa mới đến cửu thiên, lập tức phát hiện ra mấy cỗ khí tức cường hãn hướng về phía hắn truy kích tới.

- Xem ra muốn tìm địa phương trốn tránh rồi lại hành sự là không có khả năng rồi, trước tiên tới vực ngoại đem bọn họ thu thập rồi lại nói!

Sau khi Lăng Tiếu thầm nghĩ một tiếng, liền gia tốc xông hướng vực ngoại mà đi.

Lăng Tiếu cũng không có trực tiếp dừng ở phụ cận của Lôi Điện không gian, mà là hướng về nơi xa trốn đi.

- Hắn thật muốn đi, chúng ta mau đuổi theo!

Lôi tộc nhân truy kích ra kinh hô một tiếng, liền gia tốc đuổi theo hướng Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu cố ý đình trệ một chút tốc độ, để cho bọn họ đuổi đến gần một điểm lại gia tốc rời xa bọn họ, khiến cho bọn hắn chỉ có thể xa xa mà nhìn, muốn đuổi theo lại không kịp, nhưng mà không đuổi theo thì lại cảm thấy khoảng cách không tính là xa.

Sau khi tiêu hao một ngày một đêm như vậy, Lăng Tiếu rốt cuộc là tạm nghỉ lại.

Mấy đạo thanh âm phá gió truyền tới, mấy đạo nhân ảnh lập tức đem Lăng Tiếu bao vây lại.

- Chạy a, làm sao ngươi không chạy, thật là để cho chúng ta đuổi đến đủ mệt đấy!

Một gã Lôi tộc nhân hết sức bất phẫn trừng mắt nhìn Lăng Tiếu quát lên.

Lăng Tiếu nhận ra được tên Chí tôn Thủy Thần này là trước đây cùng Lôi Thang Kiệt ở chung một chỗ, mặt khác còn có hai người cũng là như thế, chỉ có hai người nữa là hắn chưa thấy qua, nhưng mà hai người này lại là cao cấp Chí tôn Thủy Thần.

Hai tên cao cấp Chí tôn Thủy Thần, ba tên trung cấp Chí tôn Thủy Thần, xuất ra thế trận như vậy đối phó với Lăng Tiếu coi như là để mắt đến hắn!

- Ta đã rời khỏi, các ngươi còn muốn làm thế nào!

Lăng Tiếu nhìn bọn họ một cái trầm giọng nói.

- Không thế nào cả, chỉ là muốn mượn đầu của ngươi dùng một chút mà thôi!

Tên trung cấp Chí tôn vừa mới nói chuyện kia lại cười nói.

- Lôi tộc nhân các ngươi đều là loại người vong ân phụ nghĩa sao?

Lăng Tiếu cười lạnh nói.

- Hừ, đối phó với loại người tâm hoài bất quỹ như ngươi cần gì phải giảng giải cái ân nghĩ gì, đợi ta trảm ngươi thay Thang Kiệt tiết hận!

Người nọ hét lên một tiếng, một thanh Lôi Phủ xuất hiện ở trong tay, lập tức liền hướng tới đỉnh đầu của Lăng Tiếu bổ tới.

Lực lượng bàng bạc, lôi điện lực đáng sợ từ trên đổ xuống, từng đạo thanh âm trầm muộn vang lên không dứt.

- Các ngươi đã không bỏ qua cho ta, vậy các ngươi cũng đi chết đi cho ta là tốt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.