Thần Khống Thiên Hạ

Chương 922: Chương 922: Phong gia.




Bất quá vừa nghĩ tới địa thế của Phong gia, không cần phải chơi loại hoa chiêu không lộ ra ngoài ánh sáng này đi!

- Tốt, ta đi với các ngươi!

Lăng Tiếu do dự một chút nói.

Bất kể Phong gia là đầm rồng hay hang hổ, Lăng Tiếu cũng quyết định xông vào một lần.

Hôm nay chỗ dựa của hắn đã gia tăng rất lớn, chẳng lẽ lại toàn tộc Phong gia đối phó với hắn sao?

Cao cấp Thiên Tôn nhìn thấy chỉ có Lăng Tiếu một người đi theo hắn, lúc này có chút hiếu kỳ nói:

- Lăng thiếu gia, ngươi... Những bằng hữu kia của ngươi ở đâu?

Nững ngày qua Lăng Tiếu ở trong khách sạn, người của Phong gia thời khắc đều chú ý đến, trừ Lăng Tiếu, Tàn Báo cùng Bại gia tử ba người đi ra ngoài một chuyến, những người khác căn bản chưa từng thấy, những người đó giống như là hư không tiêu thất rồi.

- Bọn ho đều đi ngủ rồi, đi thôi, không cần phải để ý đến bọn họ.

Lăng Tiếu tùy tiện tìm lý do để cho qua, sau đó dẫn đầu bay lên.

Cao cấp Thiên Tôn biết đối phương không muốn nhiều lời, cũng không tiếp tục hỏi nhiều cái gì, bởi vì những người khác ở trong mắt bọn hắn vẫn là không đủ gây sợ, đồng thời trong lòng hắn đối với sự can đảm của Lăng Tiếu vẫn là rất bội phục.

Người bình thường nếu là vô duyên vô cớ bị mời đến Phong gia, trừ chuyện tốt ra, vậy trên căn bản là một cái tử lộ rồi.

Vị trí mà Phong gia chiếm được vô cùng rộng rãi, xa xa nhìn lên giống như là một phương trấn nhỏ vậy, chẳng qua là trấn nhỏ này so với thành trì ở bất kỳ địa phương nào đều muốn xây dựng được duy mỹ.

Cửa ra vào đặt một đôi tượng đá thần thú uy phong lẫm liệt nhìn chăm chú vào người tới gần, làm cho người ta sợ hãi, bốn phía thạch tường ngàn năm cao vút bao quanh bốn phía, thoạt nhìn đã có chút ít bị tróc ra rồi, nghĩ đến là trải qua năm tháng ma diệt mới biến thành như vậy, từng gốc linh thụ cao cao, nhánh cây cũng mọc ra phía ngoài tường rồi.

Sau khi tới đây, trong thức hải của Lăng Tiếu lại xuất hiện dị động.

Dị động lần này là đến từ Tiên thiên âm phong châu.

Kể từ sau khi Lăng Tiếu đạt được Si mị lam hỏa châu, một mực rất ít khi vận dục Tiên thiên âm phong châu, mà uy lực của Tiên thiên âm phong sát khí quá mức dọa người, tính ăn mòn mãnh liệt sẽ làm cho rất nhiều người cảm thấy sợ hãi, so sánh mà nói Lăng Tiếu vẫn là thích dùng hỏa thiêu đốt thủ hơn.

Hôm nay Tiên thiên âm phong châu vẫn là lần đầu tiên xuất hiện dị động, tựa như trước đây Si mị lam hỏa châu ở Lôi Hỏa trì của Đường gia giống nhau, phảng phất có cái gì có thể hấp dẫn nó.

- Chẳng lẽ chỗ này còn có đồ vật gì đó cùng Tiên thiên âm phong châu là cùng thuộc bổn nguyên hay sao?

Lăng Tiếu ở trong lòng thầm nghĩ.

Lăng Tiếu vội vàng đem vọng động của Tiên thiên âm phong châu áp chế, miễn cho ở Phong gia gặp phải mầm tai họa, phiền toái kia liền lớn.

Huống chi Tiên thiên âm phong châu là chí bảo mà bất kỳ võ giả Phong thuộc tính nào để tha thiết ước mơ, một khi bị người của Phong gia biết được, phiền phức của hắn liền lớn rồi.

Đi theo cao cấp Thiên Tôn kia đặt chân vào lĩnh vực của Phong gia, Lăng Tiếu nhưng phát hiện người cư trú ở chỗ này là một ít người có thực lực không cao, đại đa số thực lực đều sẽ không vượt qua Vương giai, càng nhiều là võ giả Linh Sư giai cùng Vương giai.

Cao cấp Thiên Tôn cũng không có giải thích, mà là mang theo Lăng Tiếu đi tới bên trong một chỗ đại điện do mấy tên Địa Hoàng cùng một gã Thiên Tôn canh gác.

Đại điện to lớn rộng rãi, từng đạo quang trụ huyễn lệ lóe lies.

- Lăng thiếu gia xin mời!

Cao cấp Thiên Tôn dùng một cái thủ thế mời nói.

Lăng Tiếu đi theo hắn bước vào trong quang trụ này.

Hắn biết quang trụ này là truyền thâu trận khoảng cách ngắn, tựa như lúc trước hắn ở Kỳ Lân thánh địa, thế lực cường đại chân chính đều sẽ có một không gian tu luyện của mình, mà không gian tu luyện cũng là thế giới độc lập mà từng xuất hiện qua Thánh giả mới có thể khai phá được.

Nghĩ đến Phong gia từng hoặc là hiện tại cũng đã xuất hiện qua tồn tại vô thượng Thánh giả.

Lăng Tiếu thầm than:

- Không hổ là một trong những thế lực cường hãn nhất Trung vực, nội tình như vậy quả nhiên kinh khủng!

Sau một khắc, Lăng Tiếu xuất hiện ở một mảnh đất phì nhiêu duy mỹ.

Trên mảnh đất này yên bình an ổn chưa từng có, chung quanh điểu ngữ hoa hương, trên bãi cỏ yên bình thỉnh thoảng thổi qua từng đợt lãnh phong làm cho người ta cảm thấy mát mẻ không thôi, thạch phong ở không xa như từng tòa lợi nhận xuyên thẳng thương khung, thoạt nhìn là cao chót vót hiểm trở vô cùng, trên đó có điện lâu ngọc vũ dựa núi mà xây lại càng tản ra khí tức cổ lão tang thương.

Ở trên tòa sơn phong cao nhất này, một tòa cung điện hùng vĩ đại khí nhất tản ra hà quang đầy trời, thoạt nhìn giống như là tiên cung khiến cho người ta cảm giác không khỏi có một loại vọng động muốn cúng bái.

Cao cấp Thiên Tôn ở bên cạnh Lăng Tiếu không kìm lòng được hướng cung điện kia xá một cái.

Lăng Tiếu thì lợi dụng Cổ Hoàng thần công khắc chế một phần kinh ngạc kia ở trong lòng mình.

Cung điện kia tựa hồ giống như có ý thức, nó nhận thấy được Lăng Tiếu bất kính đối với nó, lại không có quỳ lạy xuống, một cỗ uy áp vô hình hướng Lăng Tiếu trấn áp mà đến.

Lăng Tiếu chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một cỗ khí thế mãnh liệt ép tới hắn khó chịu nổi, hai chân cơ hồ đều muốn cong xuống.

Lăng Tiếu cắn răng, một cỗ khí thế toàn bộ khai hỏa, nhàm vào áp lực vô hình kia.

Thân hình của Lăng Tiếu lần nữa đứng thẳng, một cỗ khí tức kim hoàng ở quanh thân hắn càng không ngừng lưu chuyển, để cho hắn thoạt nhìn là vô cùng tôn quý.

- Lớn mật, vào Phong tộc ta lại không quỳ thánh điện của tộc ta, tội này đáng giết!

Một đạo thanh âm kinh quát lên, một đạo thân ảnh từ xa bay đến gần.

- Lăng Tiếu ta trừ lạy trời quỳ đất lạy cha mẹ ra, còn không có gì có thể để cho ta quỳ xuống.

Lăng Tiếu lớn tiếng đáp lại nói.

- Hừ, khẩu khí thạt lớn, hôm nay ta liền để cho ngươi ở trước thánh điện quỳ ba ngày ba đêm.

Người nọ hừ lạnh một tiếng, từng đạo tàn ảnh hướng Lăng Tiếu lướt tới, trường qua ở trong tay họa xuất ra từng đạo phong nhận đem Lăng Tiếu bao trùm.

Lăng Tiếu đối diện với mấy cái phong nhận này không thèm nhúc nhích, tùy ý để cho bọn chúng oanh ở trên người.

Ầm!

Phong nhận dày đặc càng không ngừng nổ tung vang lên.

Người nọ dừng lại, trên mặt mang theo nụ cười cực độ khinh thường nói:

- Quả nhiên là không biết tự lượng sức mình!

Nam tử trẻ tuổi này thoạt nhìn bất quá hai mươi lăm tuổi, nhưng mà thực lực cũng đã là trung cấp Vương giai, thực lực này nếu đặt ở Tây Bắc hoặc Nam vực cũng đã coi thể coi như là trưởng lão của một phương thế lực, nhưng mà ở Phong gia lại chỉ là một gã thanh niên hậu bối xuất sắc mà thôi.

Người thanh niên này gọi là Phong Ly, là tinh anh trong Phong gia trục hệ thanh niên đồng lứa, cũng là hậu bối Phong gia đầu tiên đi ra ngoài gây khó khăn cho Lăng Tiếu.

- Chỉ có một chút lực lượng như vậy sao? Quả nhiên là gãi ngứa cho ta cũng không xứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.