Thần Khống Thiên Hạ

Chương 170: Chương 170: Ta cho các ngươi đi sao? (2)​




Trước khi đi Lý Nguyên Long trừng mắt Lăng Tiếu, xoay người sang chỗ khác mang theo Lý gia cùng Lam gia rời đi.

Lúc này Lăng Tiếu sâu kín nói ra:

- Chuyện này còn chưa xong, các ngươi đã muốn chạy đi?

- Được rồi Tiếu nhi, chuyện hôm nay dừng ở đây thôi.

Lăng Viễn không rõ ràng Lăng Tiếu cho lắm, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ:

- Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự muốn bức Lý Nguyên Long phản công mới cam tâm.

- Xú tiểu tử, đừng tưởng rằng chiếm chút thượng phong là kêu gào, chẳng lẽ thực cho rằng Lăng Viễn cùng hai mươi bốn hổ vệ bảo vệ ngươi thì ta liền giết không được ngươi sao?

Lý Nguyên Long mặt âm trầm nói ra, hai đấm nắm quá chặt, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ:

- Một ngày nào đó đừng rơi vào trong tay ta, bằng không thì lão tử cho ngươi sống không bằng chết.

- Ngươi giết hay không là một chuyện, thương thế của ngươi gây ra cho tiểu kim còn chưa tính xong, lưu một cánh tay lại!

Khí thế toàn thân Lăng Tiếu tập trung vào Lý Nguyên Long nói ra, dừng một cái lại nói:

- Vừa rồi ai giết Thanh Viêm Lang, đứng ra đây chôn cùng.

Lăng Tiếu nói lời này tất cả mọi người há hốc mồm.

Nghe Lăng Tiếu nói thì dường như là chủ nhân của hai con sói, mà ở thành Vẫn Thạch thì bọn họ chưa từng nghe nói qua ai từng thu linh thú cao cấp như vậy. Tất cả mọi người cho rằng Lăng Tiếu đâyđang mạnh miêng.

Lý Nguyên Long càng cười ha hả nói.

- Đúng rồi, ta quên con sối này là con mồi của Lý gia, Lý Quân lên giết con sói cho ta, đồ tốt trên người của nó không ít, cũng không thể lãng phí.

Lúc này tên Huyền Sĩ cao giai vây công Lang Vương kim sắc đi tới, không chút sợ hãi Lăng Tiếu và hai mươi bốn hổ vệ.

Huyền Sĩ cao giai của Lý gia đi tới truwos người Lăng Tiếu, nhìn qua Lăng Tiếu và cười miệt thị.

- Phiền toái nhường một chút, đây là con mồi của ta, ta muốn làm thịt nó, vạn nhất máu thú làm bẩn người Lăng thiếu thì không tốt.

Lăng Tiếu có chút híp mắt, sát cơ đại thịnh.

Lăng Viễn ngăn cản:

- Tiếu nhi không nên vọng động.

- Ha ha!

Huyền Sĩ cao giai của Lý gia cười lạnh vài tiếng, trong tay giơ kim đao lên chém vò Lang Vương kim sắc.

- Ngươi muốn chết!

Rốt cuộc Lăng Tiếu đã động, hơn nữa xuất chiêu là cường chiêu.

Kiếm Lưu Ngân!

Gần trong gang tấc tên Huyền Sĩ cao giai Lý gia sớm có đề phòng, thế nhưng mà hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu ra chiêu mãnh liệt như thế, hơn nữa phát sau mà tới trước, là hỏa khắc kim.

Đối chiến vài chiêu thì tên Huyền Sĩ cao giai của Lý gia bị ép lùi lại mấy bước, thân thể bị thương nhiều chỗ.

- Hỗn đản!

Tên Huyền Sĩ cao giai của Lý gia chợt quát một tiếng, muốn dùng cường chiêu tiêu diệt Lăng Tiếu.

Nhưng mà hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng của Lăng Tiếu

Lúc này Lý Nguyên Long không xa hoảng sợ quát:

- Lý Minh, hắn ở sau lưng của ngươi.

Huyền Sĩ cao giai của Lý gia kinh hãi, nhanh chóng xoay người lại.

Đáng tiếc, đã trễ.

Lại là một chiêu mang theo hỏa quang nóng rực đánh tới.

- Không!

Huyền Sĩ cao giai của Lý gia hoảng hốt kêu lên, hắn căn bản không có khả năng phản khnags, trực tiếp bị phân thành hai nửa.

Phốc!

Hai đoạn thi thể ngã xuống đất, thi thể còn mang theo mùi khét, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

- Ngươi rõ ràng dám giết Lý Minh, nếu như Lăng Viễn ngươi không cho chúng ta câu trả lời thỏa mãn, hôm nay Lý gia, Lam gia sẽ không chết không thôi với các ngươi, ta nói được thì làm được!

Rốt cuộc Lý Nguyên Long không kìm được tức giận quát Lăng Viễn một câu.

Giờ phút này Lăng Viễn cũng không nên nói cái gì, hắn thật sự không nghĩ tới Lăng Tiếu thật sự giết đối thủ, trong lòng của hắn kinh hỉ, lại lo lắng, vui là Lăng Tiếu thực lực thực phi thường đáng sợ, lo chính là vạch mặt với Lý Lam hai nhà.

- Quay đầu lại ta sẽ đưa cho ngươi ba kiện vũ khí cấp hai cao cấp, việc này cứ như vậy là xong.

Lăng Viễn nhàn nhạt nói.

- Không có khả năng!

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Một giọng là Lý Nguyên Long phát ra, một giọng là Lăng Tiếu phát ra.

- Chỉ là ba kiện vũ khí cấp hai cao cấp mà đổi mạng chấp sự Lý gia sao, Lăng Viễn ngươi nghĩ quá ngây thơ.

Lý Nguyên Long tức giận quát, hắn nói:

- Ta cần ngươi đưa cho ta ba mươi thanh vũ khí cấp hai cao cấp, ta giết mười tên chấp sự của các ngươi được không?

- Ngươi...

Lăng Viễn nghe lời này đang muốn nổi giận.

- Đại bá, chuyện này ngươi không cần phải xen vào, bọn chúng đánh chết linh thú của ta, ta giết bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

Lăng Tiếu phong khinh vân đạm nói ra, dường như giết một tên Huyền Sĩ cao giai chẳng có gì không ổn.

- Xú tiểu tử, ngươi nói lời này cũng không đỏ mặt, nhiều người như vậy xem chúng ta săn giết hai con sói, hiện tại sắp chết thì ngươi chạy đến nói là linh thú của ngươi, chẳng lẽ chỉ bằng vài câu nói của ngươi thì linh thú ở đây đều là của ngươi cả sao, không cho mọi người săn giết à, thật sự là buồn cười, ngươi nghĩ rằng tất cả mọi người là tiểu hài tử ba tuổi sao?

Lý Nguyên Long lạnh lùng chất vấn, hơn nữa cũng lôi kéo một đám dong binh cùng mạo hiểm giả làm chứng, mục đích chính làm cho Lý gia cùng Lam gia đứng ở bên lý, hắn lại nói:

- Trừ phi ngươi có thể chứng minh nó là linh thú của ngươi, nếu không ngươi ra lệnh cho nó xem.

- Hừ, linh thú của ta không cần chứng minh!

Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.

Lăng Tiếu nói lời này không chỉ Lý Nguyên Long cảm thấy khinh thường, mà ngay cả Lăng Viễn cũng xấu hổ thay Lăng Tiếu, hắn nói khẽ với Lăng Tiếu.

- Chất nhi của ta, đừng náo nữa được không, thật nhiều người đang nhìn đấy.

Lăng Tiếu nhìn qua chung quanh, quả nhiên đám dong binh và mạo hiểm giả đang tươi cười nghiền ngẫm.

Kế tiếp hắn khong nói gì, mà là truyền âm với Lang Vương kim sắc.

- Tiểu kim có thể đứng lên không?

Lang Vương kim sắc truyền âm.

- Hồi chủ nhân, tiểu kim hiện tại tốt hơn nhiều, có lẽ có thể đứng lên được.

- Tốt, đứng lên, đi đến chỗ của ta!

Lăng Tiếu truyền âm.

Lúc này Lăng Tiếu nhìn qua Lý Nguyên Long lớn tiếng nói:

- Mở to mắt chó của ngươi ra, nhìn rõ ràng nó có phải linh thú của ta không, tiểu kim, tới đây.

Lăng Tiếu vừa mới nói xong, Lang Vương kim sắc từ trên đất đứng lên, thân thể lay động đi tới trước mặt Lăng Tiếu, lè lưỡi liếm láp cánh tay Lăng Tiếu duỗi ra, thân thể không ngừng cọ chân của Lăng Tiếu, cực kỳ thân mật.

Giờ khắc này tất cả mọi người cảm thấy há hốc mồm.

- Cái này... Đây chính là Phong Lang cấp hai cao cấp đấy, thật sự là linh thú của hắn, quá khó tin!

- Chẳng lẽ thật sự là Lăng gia chăn nuôi từ nhỏ sao? Thế nhưng mà cho tới bây giờ chưa nghe qua.

- Lăng Tiếu thiếu gia có tu vị trung giai, nhưng mà có linh thú này trợ giúp, chỉ sợ trẻ tuổi trong thành không ai dám tranh phong, thật sự là đáng sợ.

- Nếu như Thanh Viêm Lang còn chưa chết, đây khômg phải nói hắn có hai con linh thú sao?

Những dong binh cùng với mạo hiểm giả ngươi một lời ta một câu, chung quanh nhao nhao lên.

BỌn họ vốn không tin tiểu kim là linh thú của Lăng Tiếu, nhưng mà sự thật trước mặt bọn họ không thể không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.