Thần Khống Thiên Hạ

Chương 945: Chương 945: Tà Đế lại xuất hiện. (2)




Tàn Báo lập tức chắn ở trước người Lăng Tiếu cảnh giác quát to:

- Ngươi là người phương nào, không muốn chết liền cút đi cho ta!

Chẳng biết tại sao, thời điểm Tàn Báo đối mặt với người ở trước mắt này, nội tâm có một loại cảm giác kiêng kỵ sợ hãi.

- Là... Là Tà Đế tiền bối!

Lăng Tiếu vui mừng nhìn người tới mà kinh hô.

Không sai, ngăn trở ở trước người Lăng Tiếu chính là Tà Đế trước kia yêu cầu Lăng Tiếu bái ông ta làm thầy.

Tà Đế lưng chắp hai tay, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng hướng về phía Tàn Báo quát lạnh nói:

- Cút cho ta!

Tàn Báo chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, cả người giống như bị điện giật hướng xuống dưới đất nhanh chóng rơi xuống.

Phanh!

Thân thể của Tàn Báo hung hăng đập lên trên sơn lĩnh, vung lên một mảnh tro bụi nồng đậm.

Thần sắc của Lăng Tiếu trong nháy mắt cứng lại, trong lòng lần nữa bị thực lực của Tà Đế khiến cho kinh ngạc:

- Chẳng lẽ hắn muốn giết ta?

Lăng Tiếu không khỏi hơi sợ, hắn trước đây cự tuyệt Tà Đế làm sư phụ hắn, bây giờ nhìn điệu bộ này của Tà Đế tựa hồ tính toán muốn giết người diệt khẩu rồi.

Bại gia tử chắn ở trước người Lăng Tiếu, hắn là người luôn luôn không sợ trời không sợ đất cũng không dám chủ động xuất kích, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào Tà Đế, bằng vào nhạy cảm của thần thú, hắn nhận thấy được nhân loại ở trước mắt này rất mạnh, mạnh đến nỗi để cho hắn có loại cảm giác đối mặt với gia gia nhà mình.

- Tiểu tử ngươi cũng đi xuống cho ta!

Tà Đế phong khinh vân đạm mà nói một tiếng, sau đó trong tay nhẹ nhàng vung lên, Bại gia tử nhất thời giống như Tàn Báo rơi xuống.

- Có chuyện gì ngươi có thể hướng ta mà tới, thỉnh không nên thương tổn bọn họ.

Lăng Tiếu giận nhìn chằm chằm vào Tà Đế quát lên.

Tà Đế khinh thường bĩu môi:

- Ta không rảnh cùng ngươi nói lung tung, theo ta tới đây!

Dứt lời trong tay hắn vung lên đem Lăng Tiếu giam cầm lại, sau đó mang theo hắn biến mất ngay tại chỗ, tốc độ kia quả thực cực nhanh khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Phía dưới, Tàn Báo cùng Bại gia tử chật vật từ dưới đất bò lên, chỉ là nội thương nhưng không phải rất nặng, hiển nhiên Tà Đế cũng không phải là muốn mạng của bọn họ.

- Lão đại bị mang đi, chúng ta mau đuổi theo!

Bại gia tử gào lên.

Đang ở thời điểm hắn bay lên, Tàn Báo lại là bất động đứng nguyên ở tại chỗ.

- Làm sao không đuổi theo?

Bại gia tử nghi ngờ nhìn Tàn Báo nói.

- Không có tác dụng đâu, chúng ta căn bản không biết thiếu gia bị mang đi nơi nào, chúng ta vẫn là ở chỗ này chờ đi, tin tưởng thiếu gai cát nhân thiên tướng tuyệt không có việc gì.

Tàn Báo lắc lắc đầu nói.

Hắn thật không nghĩ tới lại nhìn thấy thần tượng mà mình sùng bái năm đó.

Đao Phách thị huyết, Tà Đế phong lưu, Kiếm Si chuyên nhất, Cuồng Tăng vô địch, bốn người này là bốn người mạnh nhất đều được Trung vực công nhận, truyền thuyết của bọn họ bị truyền lưu rộng khắp, bất kể là thế hệ trước hay là một đời trẻ tuổi đều là người hâm mộ bọn hắn.

Tàn Báo cả đời sùng bái nhất đúng là Đao Phách cùng Tà Đế hai người.

Mới vừa rồ hắn tận mắt nhìn thấy Tà Đế, tâm tình thật là kích động a!

Không nghĩ tới truyền thuyết vạn năm lại còn sống, hắn vốn tưởng rằng bốn người kia đã hóa thành hoàng thổ hoặc là đi đến Thiên Vực rồi, không nghĩ tới Tà Đế còn ở lại bên trong Trung vực.

Trước đây, Tàn Báo nghe thiếu gia hắn nói là Tà Đế muốn thu thiếu gia hắn làm đồ đệ, bây giờ xem lại đúng là sự thật.

Tàn Báo ở trong lòng thầm hô:

- Thiếu gia có cơ duyên thật tốt, có thể được Tà Đế đại nhân coi trọng, thành tựu Thánh Hoàng tuyệt đối là không có vấn đề rồi!

...

Lăng Tiếu chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng vang vù vù, ánh mắt căn bản không mở ra được, bởi vì phong mang thổi tới coi như là thân thể cường đại của hắn cũng cảm thấy khó chịu không thôi.

Cũng không biết qua bao lâu, Tà Đế rốt cục dừng lại thân hình.

Lăng Tiếu mới miễn cưỡng có thể mở mắt ra, hắn phát hiện mình đã đến một mảnh đất cực độ hoang vu.

Chỗ này rõ ràng là một mảnh sa mạc, thoạt nhìn chưa có dấu vết con người, có chẳng qua là cát bay đầytrời, phí chân trời mờ mịt!

Tà Đế theo tay vung lên, một phiến cuồng sa bị ngạnh sinh sinh thổi bay lên, tiếp theo lão cách không nắm Lăng Tiếu nhảy vào bên trong hố cát.

Lăng Tiếu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau một khắc lại đế một chỗ thế ngoại đào nguyên điểu ngữ hoa hương.

Trận trận hương thơm xông vào mũi, để cho tinh thần Lăng Tiếu hơi bị sảng khoái.

Lăng Tiếu không cần đoán cũng biết đây chính là một cái không gian độc lập.

Tà Đế cũng không tiếp tục để ý tới Lăng Tiếu, mà là hướng trúc xá ở phía trước đi tới.

Lăng Tiếu rõ ràng phát hiện trúc xá kia lại cùng chỗ của Phong gia Phong Thanh Duyên cực kỳ tương tự, ngay cả cảnh vật khắp nơi bố trí cũng rất giống nhau, hắn không khỏi hoài nghi mình có phải lại đến bên trong Phong gia thánh điện hay không.

- Trừ nữ nhân của ta ra, ngươi là người thứ nhất bước vào cái địa bàn này của ta.

Thanh âm của Tà Đế sâu kín vang lên.

- Đó là vinh hạnh của vãn bối!

Lăng Tiếu có chút khủng hoảng đáp.

- Hôm nay ngươi chỉ có hai cái lựa chọn, một cái lựa chọn là lập tức bái ta làm thầy, ta không ngần ngại cái sư phó trước đó của ngươi là thứ chó má gì; thứ hai là ta đem ngươi chôn ở chỗ nyaf.

Tà Đế ngay cả nhìn cũng không nhìn Lăng Tiếu âm u nói.

Nghĩ đến hắn đường đường là Tà Đế, ở Trung vực là không người nào không biết, không người nào không hiểu, người muốn làm đồ đệ của hắn đếm không hết, không nghĩ tới chính mình vừa mới coi trọng cái tiểu tử này để truyền thừa y bát, lại bị đối phương cự tuyệt.

Chuyện này nếu là truyền đi, mặt mũi của Tà Đế hắn đặt ở chỗ nào a!

Lăng Tiếu nghe lời này, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ lập tức hướng Tà Đế quỳ xuống nói:

- Đồ đệ Lăng Tiếu bái kiến sư phụ!

Hiện tại trong lòng Lăng Tiếu nhưng là vui mừng nở hoa:

- Ha ha, bản thiếu gia lại bái một trong tứ đại truyền thyết Tà Đế làm thầy, sau này ở Trung vực còn ai dám cùng bản thiếu gia gọi nhịp!

Kể tử khi trong miệng Tàn Báo biết được thân thế của Tà Đế, Lăng Tiếu một mực hối hận ban đầu không có bái Tà Đế làm thầy, hiện tại cơ hội xuất hiện lần nữa, hắn dĩ nhiên sẽ không do dự nửa phần rồi.

- Tiểu tử này làm sao thông suốt rồi? Chẳng lẽ hắn sợ chết rồi?

Tà Đế nghi ngờ nói, tiếp theo lại nghĩ:

- Bất kể như thế nào, cuối cùng đem tiểu tử này hù dọa được rồi, thật vất vat tìm được một cái truyền nhân, ta nhưng không bỏ được mà đem ngươi bóp chết đâu.

- Ừ, coi như tiểu tử ngươi thức thời!

Tà Đế khẽ lên tiếng, trong tay nhiều ra hai dạng đồ vật ném xuống trước mặt Lăng Tiếu:

- Đây coi như là vi sư đưa cho ngươi một chút lễ ra mắt.

Lăng Tiếu nhìn thấy hai thứ đồ vật này, trong nháy mắt kinh hô lên:

- Bát... Bát Diệp Hỏa Liên Tọa, Khống... Khống Thần quyết!

Tà Đế ném ở trước mặt Lăng Tiếu rõ ràng là Bát Diệp Hỏa Liên Tọa không trọn vẹn cùng một cuốn Khống Thần quyết khác mà hắn vẫn khát vọng lấy được nhất ở trong buổi đấu giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.