- Tới hay lắm!
Lăng Tiếu không lùi mà tiến tới, Băng Hỏa kiếm chuyển qua lưỡi đao, một cỗ hàn ý cường đại ngưng tụ thành một thanh băng đao vô cùng khổng lồ.
Thức thứ nhất trong Ngạo Hàn Lục Quyết – Kinh Hàn Nhất Miết!
Đây là một chiêu hàn tuyệt, bá tuyệt, trực tuyệt vô cùng.
Oanh long!
Băng đao cự ảnh áp thẳng xuống huyền kỹ của đối phương, phát ra thanh âm ầm vang.
Huyền kỹ do các linh sư cao giai Thái Ly tông phát ra căn bản không ngăn chặn nổi một kích của Lăng Tiếu.
Chỉ thấy đao ảnh cực lớn vẫn tiếp tục chém xuống.
Mấy linh sư cao giai Thái Ly tông hô to một tiếng vội vàng tránh sang hai bên.
Chỉ có Ly Du hai mắt choáng váng, trơ mắt nhìn băng đao càng lúc càng đến gần, hai chân run rẩy, toàn thân tái nhợt.
- Không…
Ly Du chưa bao giờ nghĩ tới tử vong ở gần mình như vậy, khi hắn vừa hô ra một tiếng không cam lòng, thân hình đã bị một đao chém thành hai nửa.
Máu tươi vẩy đầy trời.
Lăng Tiếu tay cầm Băng Hỏa kiếm giống như sát thần, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người Thái Ly tông.
- Hắn…hắn lại có thể giết thiếu tông chủ cùng thập tam thái tử, chúng ta chạy mau, nhất định phải bẩm báo tông chủ tiến hành thảo phạt Tử Thiên tông các ngươi!
Một linh sư cao giai kinh hãi kêu một tiếng, trực tiếp xoay người chạy trối chết.
Những người khác không dám tiếp tục lưu lại, bốn nửa bước vương cấp cũng không phải đối thủ của người ta, bọn hắn làm sao dám chống lại Lăng Tiếu đây? Huống chi thiếu tông chủ đã bị mất mạng, không ai chỉ huy giống như năm bè bảy mảng, chỉ còn con đường trốn chạy.
- Mọi người nhanh truy theo, đem bọn hắn toàn bộ xử lý, bằng không ngày sau Tử Thiên tông chúng ta nhất định sẽ gặp đại họa!
Trần Văn Vũ hét lớn một tiếng, muốn đuổi theo nhóm đệ tử Thái Ly tông.
- Chậm đã, đừng đuổi theo!
Lăng Tiếu quát lớn, tiếp theo thản nhiên nói:
- Các ngươi đuổi theo cũng không phải đối thủ của bọn hắn, chỉ sẽ tăng thêm thương vong thôi.
Lăng Tiếu nói xong lời này, thần sắc biến thành tái nhợt, tinh thần lực trong thức hải khô cạn cực kỳ, không còn quan tâm chuyện gì khác ngồi xuống lập tức khôi phục lại.
Đệ tử Tử Thiên tông cũng biết lời nói của Lăng Tiếu không sai, mọi người không cam lòng đứng lại.
- Sư đệ không sao chứ?
La Mỹ Anh phát hiện Lăng Tiếu không bình thường liền vội vàng hỏi.
- Hắn hẳn là không việc gì, chỉ đang khôi phục, chúng ta giúp hắn hộ pháp, tuyệt đối không để hắn bị người khác quấy rầy.
Trần Văn Vũ nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói.
Đệ tử Tử Thiên tông lập tức tách ra vây quanh Lăng Tiếu, bảo hộ hắn ở trung ương.
Chỉ chốc lát sau, lấy Lăng Tiếu làm trung tâm, đại lượng linh lực không ngừng tràn tới.
Lăng Tiếu ngoại trừ bị tiêu hao tinh thần lực, linh lực toàn thân cũng bị tiêu hao hơn phân nửa.
Ở vùng đất nguy cơ mai phục khắp nơi, sớm khôi phục thực lực một chút sẽ tăng thêm cơ hội bảo mệnh.
Lần này Lăng Tiếu đả tọa hơn ba canh giờ mới tỉnh lại.
Hắn không nghĩ tới lần này tiêu hao tinh thần lực lớn như vậy.
Hắn vốn cho rằng tinh thần thức hải của mình sau khi hóa lỏng có sử dụng thêm nhiều lần vẫn sẽ không có gì đáng ngại.
Nhưng hiện tại lại khác hẳn với sự tưởng tượng của hắn.
Nếu hắn chỉ dùng tinh thần lực biến hóa trạng thái đơn giản đả thương người, với khả năng hiện giờ của hắn hẳn có thể sử dụng hai mươi lần thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn lợi dụng tinh thần lực diễn biến ra huyền kỹ miểu sát đối thủ thực lực mạnh mẽ hơn mình, như vậy sẽ bị tiêu hao nhiều hơn mấy lần.
Vừa rồi hắn dùng tinh thần lực làm Tông Thanh bị thương, sau miểu sát Tông Nguyên, lại dùng tinh thần lực toàn lực đối phó Ly Minh, cho nên còn dư lại không bao nhiêu.
Gặp gỡ đối thủ ngày càng mạnh, Lăng Tiếu thiết thực cảm nhận được thực lực của mình không đủ, hơn nữa tinh thần lực còn chưa đủ cường đại.
- Chỉ dựa vào tu luyện bình thường muốn tăng tinh thần lực thật sự không đủ dùng, xem ra phải tìm kiếm một ít linh thảo gia tăng tinh thần lực hấp thu mới được.
Trong lòng Lăng Tiếu tự nhủ.
Sau đó hắn đứng dậy nhìn quanh, sắc mặt trở nên trầm trọng.
- Sư huynh, lần này chúng ta hao tổn bao nhiêu người?
Lăng Tiếu nhìn Trần Văn Vũ hỏi.
Trần Văn Vũ nhìn mấy cỗ thi thể cách đó không xa, hít nhẹ một hơi nói:
- Đã chết bảy người, những người khác đều bị tổn thương.
Lăng Tiếu siết chặt nắm tay, trong ánh mắt toát ra hung quang nói:
- Yên tâm đi, người của Thái Ly tông trốn không thoát!
Bên ngoài bí cảnh, các vị trưởng lão các tông đang ngồi trong vị trí của môn phái mình nhắm mắt dưỡng thần.
Trong nhóm người của Thái Ly tông, một gã lão giả tóc bạc nhìn thấy một loạt ngọc đồng bày trước mặt mình, bên trong có vài ngọc đồng chợt biến mất quang hoa.
Trong đôi mắt lão giả phản xạ ra hai luồng tinh quang đáng sợ, một chưởng hung hăng chụp lên giường êm bên cạnh.
Ba!
Chiếc giường nháy mắt vỡ tan thành bốn năm mảnh.
- Thiếu tông chủ cùng Tông Đức, Tông Nguyên, Tông Thanh đều đã chết, điều này không có khả năng, ngay cả…ngay cả tiểu oa nhi thập tam cũng đã chết, rốt cục là chuyện gì xảy ra ah, thật là đáng chết!
Lão giả đỏ mắt nhìn ngọc đồng biến mất hào quang thống khổ rên rỉ lên.
Cách lão giả tóc bạc không xa, hai lão giả khác trên mặt đều hiện vẻ bi thống.
Trong đó một lão giả cao gầy nói:
- Với thực lực của thiếu tông chủ bọn họ dù gặp phải đối thủ vương cấp cũng có sức liều mạng, làm sao lại chết hết đây? Những đệ tử khác có sao không?
Tên lão giả tóc bạc hít sâu một hơi nói:
- Những đệ tử khác tạm thời không có việc gì, có lẽ bọn hắn đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng lại chỉ giết mấy người thiếu tông chủ, hay là người của tam tông?
- Việc này không đạo lý, chúng ta cùng tam tông không cừu không oán, bọn hắn làm sao lại động thủ với thiếu tông chủ bọn họ đây?
- Bên trong bí cảnh không ít thứ tốt, vì vài thứ kia cho dù là cha ruột cũng có thể giết chết, huống chi là những tông khác đâu.
- Lời này hữu lý, nhưng chúng ta cũng không cần suy đoán loạn xạ, nói không chừng thiếu tông chủ bọn hắn ngộ nhập hiểm cảnh mà chết thôi.
- Ai, lần này trở lại tông môn làm sao công đạo đây, chờ các đệ tử khác đi ra nhất định phải hỏi kỹ một chút rốt cục là chuyện gì xảy ra, nếu do tam tông làm chuyện này, Thái Ly tông chúng ta nhất định phải đòi một lời công đạo!
Bên trong bí cảnh Trấn Thiên tông, trong một phòng tu luyện nằm trong một đại điện.
Toàn bộ đệ tử Tử Thiên tông chỉ còn lại mười lăm người, hai mươi sáu người đã chết mười một người, còn vài người bị thương, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng sức chiến đấu giảm xuống không ít.
Bọn họ vốn chỉ định ở yên một chỗ tu luyện, lẳng lặng trôi qua một tháng thời gian, ai ngờ trời không thuận ý người, khiến trong lòng họ hiện tại dị thường nặng nề.
Lăng Tiếu liếc mắt nhìn một vòng, lớn tiếng nói:
- Ta biết tâm tình của mọi người rất khó chịu, nhưng điều này có thể oán được sao? Chỉ có thể oán thực lực các ngươi còn quá yếu, trong tông môn chúng ta là thiên tài kiệt xuất, nhưng đưa mắt khắp tây bắc thậm chí là cả đại lục chúng ta chỉ được xem như võ giả mới bước vào cửa mà thôi, chỉ cần chúng ta trở nên cường đại đem những kẻ dám xem thường chúng ta giẫm nát dưới chân, Thái Ly tông khinh người quá đáng, chúng ta chỉ là dùng chiêu của người đánh trả lại người!