Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1895: Chương 1895: Tầng cuối cùng của dược đỉnh.




Ngừng một chút hắn lại cười nói:

- Nhưng ngươi muốn siêu việt ta, tựa hồ không có khả năng, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng!

Thường Hạo Hữu không nghĩ tới Lăng Tiếu lại nói như vậy, cảm kích nhìn hắn nói:

- Được, ngày sau sư đệ có gì cần làm, sư huynh tuyệt đối toàn lực ứng phó!

- Ha ha, đừng nói nghe nghiêm trọng như vậy, ngươi chọn một nơi ở lại trước, sau này có chuyện gì ta sẽ tận lực nói với ngươi, hiện tại ta cần làm chút chuyện trước!

Lăng Tiếu cười một tiếng, sau đó đi vào phòng bế quan.

Hắn dự định cho Ngọc Nhu Phỉ, Sát Thiên cùng Tiên Vu bế quan một lát, bản thân hắn cần đi vào tầng cuối cùng của thần đỉnh.

Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên đã sớm đạt tới cảnh giới thánh hoàng đỉnh, đã ngưng tụ thần hồn trong U Hồn Thần Đàm, có được khả năng đập vào bán thần vương hoặc thần vương cảnh giới.

Tiên Vu lại đã đạt tới thực lực bán thần vương trước cả Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu chỉ cần cung cấp U Hồn Thần Tuyền cho bọn họ, bọn họ liền có thể đập vào cảnh giới cao hơn.

Ba người vốn không có chuyện gì cần làm, lấy được U Hồn Thần Tuyền lập tức tiến nhập trạng thái bế quan.

Lăng Tiếu an bài xong cho bọn họ, trở lại trong phòng hàn huyên một lát với Thường Hạo Hữu, sau đó quay về trong tộc trình diện.

Trở lại trong tộc, những lão gia hỏa nhìn thấy thực lực Lăng Tiếu đã tăng lên, thành tựu thần vương cảnh đều mừng rỡ không ngừng.

Bọn họ triệu tập tộc nhân tuyên bố chuyện Lăng Tiếu trở thành thần vương, cả tộc chúc mừng ba ngày.

Mỗi thần vương đều là chỗ dựa của các thế lực lớn, hơn nữa không phải ai cũng có khả năng đột phá cửa ải này.

Chúc mừng xong, tộc trưởng Lăng Bác triệu kiến Lăng Tiếu.

- Lăng Tiếu, ngươi cần xương ức cùng long cân ta đã sớm đưa tới ngoại môn, binh khí của ngươi cũng tăng lên phẩm cấp, ngươi có đi lấy về hay không?

Lăng Bác hỏi.

Lăng Tiếu lắc đầu nói:

- Còn chưa đi lấy về, chờ mấy ngày nữa lại đi đi.

Lăng Bác lộ ra vài phần phức tạp nói:

- Thật khó trách!

- Làm sao vậy? Chẳng lẽ tăng lên phẩm cấp không cao? Hay xảy ra trạng huống gì?

Lăng Tiếu hỏi.

- Là có chút trạng huống, nhưng chờ ngươi trở lại ngoại môn sẽ biết, hiện tại ngươi đã là thần vương, việc này tự mình ngươi đi giải quyết đi!

Lăng Bác đáp, tiếp theo nói sang chuyện khác:

- Hiện giờ thực lực ngươi khác hẳn lúc trước, thân là Kim Long nhất tộc, ngươi phải có một đầu thánh thú giao long hộ thân, linh thú hộ thân trước kia bỏ qua đi!

- Là giao long linh thú? Không có chân long thần thú sao?

Lăng Tiếu hỏi.

- Ngươi xem Long tộc là gì đây? Có được giao long thánh thú đã thật lợi hại, nếu ngươi muốn chân long thần thú không phải là không thể được, nhưng phải do chính ngươi đi cùng Long tộc câu thông, nhưng…bản tính bọn hắn trời sinh cao ngạo không chịu thần phục, có thể ở chung ngang hàng với ngươi đã không tệ rồi!

Lăng Bác tức giận nói.

- Vậy thì thôi đi, không đạt tới cấp bậc thần thú ta thật chướng mắt.

Lăng Tiếu khoát tay cự tuyệt.

Giao long là thánh thú cấp cao tiếp cận chân long nhất tộc, ngay cả Lăng Tiếu cũng từng có hai thần thú đi theo, thật sự sẽ không vì một đầu giao long mà bỏ qua Kim Sắc Lang Vương.

Hơn nữa Kim Sắc Lang Vương là linh thú biến dị, tiềm lực không kém hơn giao long bao nhiêu.

Nói đến việc này, Lăng Tiếu dự định thả nó cùng sư hổ với long mã ra ngoài, để bọn họ có thể nhanh chóng trưởng thành bên trong Vọng Long sơn mạch này.

Bọn hắn đã không đi theo kịp tiến độ tiến giai của hắn, đã trở thành gánh nặng cho hắn.

Tuy rằng mấy năm nay hắn vẫn luôn cung ứng thú đan, nhưng khả năng tiêu hóa cùng hấp thu của chúng cũng cần tiến hành theo chất lượng, làm sao có thể giống như hắn thăng cấp nghịch thiên đến như thế.

- Tiểu tử ngươi…

Lăng Bác không nói gì cười khổ, lại nói tiếp:

- Ngươi có biết ở trong tộc cũng chỉ có số ít người mới được Long tộc nhận thức mà có được chân long thần thú đi theo mà thôi, thật không biết nên nói ngươi thế nào mới tốt.

- Tộc trưởng cứ yên tâm đi, trong lòng ta có tính toán, hộ thân linh thú của ta vẫn tạm được.

Lăng Tiếu đáp.

Sau đó hai người hàn huyên một lát Lăng Tiếu mới đưa ra cáo từ.

Lăng Tiếu đã tiến giai thần vương, hắn có thể tuyển chọn một ngọn núi không người trong dãy sơn mạch liên miên này làm địa bàn của hắn, những người khác không có sự tình khẩn yếu tuyệt đối không thể đi vào.

Lăng Tiếu tuyển xong ngọn núi, liền phóng ra ba đại linh thú.

Cường đại nhất vẫn là sư hổ, hiện tại đã là cửu giai trung cấp, mà Kim Sắc Lang Vương là cửu giai đê cấp, long mã còn yếu một chút, chỉ tới bát giai trung cấp.

Trước khi ba linh thú đạt tới thập giai, Lăng Tiếu tạm thời không có ý định mang theo bên người.

Lăng Tiếu mở một động phủ thuộc riêng một mình hắn.

Bên trong động phủ, Lăng Tiếu riêng dùng đá phiến bố trí, nhìn qua không giống như động phủ mới được khai phá.

Ngoài ra hắn bố trí càng nhiều cấm chế, một ít là dùng cảnh báo, một ít là phòng ngự.

Hắn không phải lo lắng sẽ có người đi tới quấy rầy, mà hắn chỉ sợ mình làm ra dị tượng gì sẽ đem nơi này hủy diệt, vậy thật sự uổng phí công sức.

Bởi vì kể từ hôm nay trở đi hắn cần bế quan luyện chế đan dược, khôi phục thuật luyện đan đã hoang phế ba bốn năm.

Lăng Tiếu làm xong hết thảy chuyện này, không lập tức bắt đầu luyện đan mà tiến vào trong dược đỉnh, chuẩn bị đi vào tầng cuối cùng tiếp thu Dược Thần truyền thừa.

Chỉ có như thế hắn mới có theer đạt được thần dược sư cảnh giới.

- Gặp qua chủ nhân!

Hắc Diệu thật cung kính xuất hiện trước mặt Lăng Tiếu hành lễ nói.

Lăng Tiếu cũng không quản đến tên kia, bay thẳng lên bích chướng tầng cuối cùng.

Chỉ cần đi qua cửa ải này, hắn sẽ tiếp thu toàn bộ truyền thừa của Dược Thần, trong lòng hắn thật sự kích động.

Trong dĩ vãng gặp bích chướng, Lăng Tiếu đều dùng một quyền hủy bỏ.

Hiện tại cũng không ngoại lệ, hắn súc kình oanh thẳng tới.

Oanh long!

Lực lượng cường đại va chạm, thanh âm điếc tai nhức óc.

Lăng Tiếu đã là thần vương, một kích toàn lực của hắn lại không thể đánh vỡ bích chướng, bị một cỗ lực lượng đáng sợ phản chấn bay ra thật xa, thiếu chút nữa đã bị chấn phun máu.

- Chết tiệt, đây là có chuyện gì?

Lăng Tiếu mắng to.

Lời này đương nhiên là ý hỏi Hắc Diệu.

Hắc Diệu lập tức xuất hiện trước mặt Lăng Tiếu nói:

- Chủ nhân, ngươi vẫn cứ thô lỗ như trước, ta không phải đã sớm nói qua với ngươi sao, ngươi chỉ cần dùng ý niệm xuyên thấu nơi này thì có thể đi vào tầng cuối cùng thôi.

Thần sắc Lăng Tiếu tối đen mắng thầm:

- Biết rõ có chuyện như vậy lại không nhắc sớm!

Nhưng khi hắn tiến tầng thứ ba, Hắc Diệu quả thật có nhắc nhở hắn như thế.

Nhưng hắn cảm giác mình dùng vũ lực thì có thể đánh phá, cũng không đem chuyện này để trong lòng.

Không ngờ lần này hắn đạt tới thần vương cảnh giới vẫn không thể mở ra, thật làm cho hắn vô cùng buồn bực.

Lăng Tiếu dùng hồn lực hướng bích chướng bao phủ tới.

Nhưng hắn phát hiện vẫn không thể mở ra cánh cửa kia, hồn lực hoàn toàn bị bài xích bên ngoài.

Lăng Tiếu không nhịn được nhìn Hắc Diệu quát:

- Đây là có chuyện gì? Vẫn còn mở không ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.