Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2208: Chương 2208: Thần nữ Điệp Kiều. (2)




- Đúng vậy a, nàng hiện tại còn chưa tới ba trăm tuổi, nhưng đã là Thần Vương rồi, còn là thần dược sư hàng thật giá thật, phần thiên phú này ở trong Thiên Nguyên địa vực, không, phải nói là đệ nhất trong Thiên Vực!

- Ngươi nhìn Liêu thần sư cùng Lương thần sư kia, bọn họ nhìn thấy Yên thần nữ cũng phải ngưỡng mộ đấy! Nếu ai lấy nàng làm thê tử, chính là phúc phận tu ba đời đấy.

- Nam nhân theo đuổi nàng xếp hàng dài mấy ngàn dặm, nhưng mà yêu cầu của thần nữ rất cao, phàm phu tục tử không có tư cách theo đuổi nàng.

Yên Điệp Kiều đứng đó khiến mọi người thấp giọng nghị luận về nàng.

Lưu Hắc Tử lúc này đi lên quỳ gối, nói:

- Bái kiến thần nữ, bái kiến hai vị trưởng lão!

Yên Điệp Kiều là thiên chi kiều nữ, trong Dược Minh công hội có địa vị vô thượng, mà hai lão giả này có thực lực bán Thủy Thần, còn là trưởng lão nội môn, Lưu Hắc Tử chỉ là thống lĩnh ngoại môn nên phải cung kính nịnh nọt.

- Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao huyên náo động võ trong thành?

Lão giả áo đen hỏi Lưu Hắc Tử.

Yên Điệp Kiều và Phần Tĩnh Hương nói chuyện với nhau, mà Lưu Hắc Tử lại nói chuyện xảy ra với lão giả một lần.

Lúc Lưu Hắc Tử nói xong, Liêu Dần cũng đi lên chấp tay với hai lão giả, nói:

- Hai vị trưởng lão, Lưu thống lĩnh nói là sự thật, còn mời hai vị trưởng lão làm chủ thay ta!

Phần Tĩnh Lương cũng nói:

- Người này bất kính với luyện dược sư chúng ta, theo như quy định là không tha được, miễn cho sau này người nào cũng có thể ô nhục chúng ta.

Hai tên lão giả gật đầu, bọn họ cũng là luyện dược sư, dù không phải thần dược sư nhưng cũng lấy thân phận này làm vinh hạnh, tự nhiên sẽ giúp Liêu Dần cùng với Phần Tĩnh Lương.

Nhưng mà hai lão giả còn chưa lên tiếng, lại nghe Yên Điệp Kiều hỏi Lưu Hắc Tử:

- Lưu thống lĩnh, thần dược sư của Thiên Long địa vực Thiên Long Môn có tới hay chưa?

Giọng của Yên Điệp Kiều rất nhu hòa, cho người ta cảm giác êm tai, thập phần thanh thúy dễ nghe.

Lưu Hắc Tử không hiểu vì sao Yên Điệp Kiều hỏi thế, vội vã nói:

- Còn không...

Hắn còn chưa nói xong, bỗng dưng nhớ tới vừa rồi người ta đã báo danh, hình như là người Thiên Long Môn ah!

- Chẳng lẽ bọn họ thật sự có thần dược sư?

Trên trán Lưu Hắc Tử lúc này chảy mồ hôi lạnh, không biết nên trả lời thế nào.

- Còn không đến sao? Thật sự là đáng tiếc!

Yên Điệp Kiều nhíu mày than thở.

- Yên thần nữ, không có gì đáng tiếc cả, gia hỏa kia chỉ là mua danh chuốc tiếng mà thôi, nào dám tới đây luận bàn với chúng ta chứ!

Phần Tĩnh Lương ở bên cạnh nói.

Liêu Dần cũng chen lời nói:

- Yên thần nữ, chẳng lẽ ngươi nói chính là luyện dược sư trẻ tuổi nhất sao?

Yên Điệp Kiều cũng chẳng có hảo cảm với hai người này, nhưng cũng gật đầu xem như hưởng ứng.

- Không tới thì thôi, Hà thúc, Trần thúc việc này do bọn họ xử lý đi, chúng ta về trước đã!

Yên Điệp Kiều nói với hai lão giả.

Nàng đang xoay người, lại nghe Lưu Hắc Tử chỉ vào đám người Lăng Tiếu nói ra.

- Thần nữ, hắn... Bọn họ vừa mới nói là người của Thiên Long Môn!

Lưu Hắc Tử nói ra lời này thì thần sắc Liêu Dần cùng với Phần Tĩnh Lương cứng đờ, nhất là Liêu Dần thần sắc khó coi.

Nếu như đối phương thật sự là thần dược sư của Thiên Long Môn, vậy những lời hắn vừa nói là lời nói láo, cũng không dám làm gì người ta cả.

Dù Thiên Long Môn không ở Thiên Nguyên địa vực, nhưng mà cũng là hào môn cao nhất của Thiên Vực, mà thần dược sư được mời tới còn chưa tới trăm tuổi, còn được Dược Minh công hội coi trọng.

Yên Điệp Kiều nhìn qua đám người Lăng Tiếu, nhìn qua đám người Lăng Tiếu vào đó ánh mắt cũng dừng ở trên người Lăng Tiếu, đôi mắt dễ thương chấn động.

- Chắc hẳn ngươi chính là Lăng Tiếu Lăng thần sư?

Lăng Tiếu đang định nói thì Yên Điệp Kiều nói tiếp:

- Ngươi không nên phủ nhận, ta nhìn thấy thủy tinh ký lục của ngươi rồi, dáng người của ngươi không có biến hóa, huy chương của ngươi là ta phát, nếu không phải nhìn qua, còn không dám xác định là ngươi đấy.

Yên Điệp Kiều cười tự giễu, nhưng lại mang cho người ta cảm giác thoải mái.

Lăng Tiếu cười nhạt nói:

- Ngươi đã biết còn hỏi.

Nghe được hai người đối thoại, Lưu Hắc Tử lúc này hối hận xanh ruột, vừa rồi hắn còn quát mắng một thần dược sư, còn không cho người ta tiến vào Dược Hương Lâu, xong rồi!

- Ha ha, gia hỏa ngươi đúng là khác biệt, còn không có mặc áo choàng thần dược sư, ngay cả huy chương còn không mang, chẳng lẽ ngươi thích làm việc điệu thấp sao?

Yên Điệp Kiều hứng thú nhìn Lăng Tiếu nói ra, dường như xem thấu Lăng Tiếu.

Nàng vẫn cho rằng mình có thiên phú luyện dược cực cao, từ nhỏ được ba vị Chí Tôn dược thần lão gia tử xem như bảo bối bồi dưỡng, nàng trong mấy trăm năm ngắn ngủi trở thành thần dược sư.

Tuổi tác của nàng trở thành thần dược sư dù không phải là người trẻ tuổi nhất, nhưng cũng có thể so sánh với những yêu nghiệt thời viễn cổ.

Đáng tiếc nàng ngồi trên bảo tọa thần dược sư trẻ tuổi nhất nóng chỗ, đã bị một gã thần dược sư tới từ Thiên Long địa vực Thiên Long Môn ép xuống.

Chuyện này làm nàng buồn bực không thôi.

Nàng thậm chí muốn nhìn thấy có phải gia hỏa này có phải đạt được truyền thừa thượng cổ hay không, sao có thể ở tuổi này đạt tới cảnh giới như vậy.

Hôm nay nhìn thấy, gia hỏa này càng trẻ tuổi anh tuấn và bá khí, nhưng mà không biết chân tài thực học thế nào.

Lăng Tiếu sờ mũi nói:

- Có lẽ chính vì quá điệu thấp, có ít người cảm thấy Thiên Long Môn chúng ta dễ khi dễ, ngay cả cửa cũng không cho vào, còn đang định quay về Thiên Long địa vực đấy, đáng tiếc chúng ta cũng nên đi, vốn định tham gia thịnh hội xem anh kiệt các nơi, đáng tiếc... Tố chất nhâm phẩm quá kém.

Ánh mắt Lăng Tiếu như có như không nhìn qua Lưu Hắc Tử, Liêu Dần, Phần Tĩnh Lương.

Thân thể Lưu Hắc Tử run lên, vội vã tiến lên quỳ trước mặt Lăng Tiếu nói:

- Vị thần dược sư này, tại... Tại hạ có mắt không tròng, ta thật không cố ý, bên trong còn có căn phòng thượng đẳng, ngài... Ngài tùy thời có thể vào nghỉ ngơi.

Tố chất nhân phẩm thực chênh lệch!

Lời này không chỉ nhắm vào Lưu Hắc Tử, mà còn có Liêu Dần, Phần Tĩnh Lương cùng với người vừa rồi muốn động thủ với bọn họ nữa.

Người ta chỉ là chưa kịp xuất ra thiệp mời thôi, đã từ bên ngoài kết luận bọn hắn không phải Thần Dược Sư, còn mở miệng ô nhục người ta, càng kích động những người khác động thủ.

Đây đúng là tố chất nhân phẩm chênh lệch tới cực điểm!

Liêu Dần và Phần Tĩnh Lương không sợ đắc tội Lăng Tiếu, bọn họ đều có thân phận Thần Dược Sư cả, nhưng Lưu Hắc Tử chỉ là một cái ngoại môn thống lĩnh mà thôi, hơn nữa còn phụ trách tiếp đãi Thần Dược Sư đến từ các nơi, giờ hắn đắc tội với Lăng Tiếu quả thực là thiên đại lỗi ah!

Huống chi hiện giờ thần nữ trong công hội nội cũng đã đến, hắn không thể không lập tức biến thành cháu trai, cải biến thái độ hy vọng có thể được Lăng Tiếu tha thứ.

Lăng Tiếu nhìn Lưu Hắc Tử như cháu trai ở trươc mắt, trong lòng lại không có nửa điểm đồng tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.