Mà những nữ tử còn lại chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm nữ lang che mặt kia.
Uống xong bình rượu, nữ lang che mặt phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Tiếng cười thanh thúy trong vắt, làm người ta có cảm giác thoải mái tuyệt vời.
- Chư vị tỷ tỷ đừng nhìn ta, đây là Tuyết Thanh Quả trên núi tuyết ngàn năm hái xuống tạo thành rượu ngon, các ngươi mau nếm thử, có thể dịu dàng tâm mạch, củng cố tâm thần đâu.
Nàng khẽ cười nói.
Nữ lang nói xong nhóm nữ tử mới cầm lên chén rượu uống cạn.
Lúc này nữ tử ngồi đối diện có tuổi tác hơi lớn lên tiếng nói:
- Mị nhi, chuyến đi này ngươi có tin tưởng ngăn trở được tinh chi tử?
- Hì hì, nhìn bộ dạng háo sắc của hắn làm sao có thể thoát qua được lòng bàn tay của ta đâu.
Nữ lang che mặt phong tình vạn chủng hất hất mái tóc, trong đôi mắt đẹp tản ra thần sắc tự tin.
- Mị nhi, ngàn vạn lần không thể khinh địch, bên ngoài hắn có vẻ phong lưu, nhưng người nào cũng biết hắn là người lòng dạ ác độc, nếu có thể tiến vào bên trong tận khả năng đừng gây xung đột với hắn, dù sao đồ vật bên trong bổn tông cũng không thể hoàn toàn nuốt hết, chỉ cần lấy được đồ vật mà tông chủ đã nói, xem như chuyến đi này đã không tệ.
Nữ tử kia dặn dò.
- Liên tỷ đừng lo lắng, ta biết nên làm như thế nào.
Nữ lang che mặt thản nhiên đáp.
- Vậy cũng tốt, bất kể như thế nào chúng ta cũng không thể cô phụ kỳ vọng nhiều năm qua của tông chủ, lần này tuyệt đối không để xảy ra sai lầm.
Liên tỷ nghiêm túc nói.
- Đó là đương nhiên, các ngươi đã luyện thành Diễm Mị Thiên Tuyệt trận thất truyền đã lâu của bổn tông, không ai có thể chống đỡ được.
Nữ lang che mặt đồng ý đáp.
Cùng lúc đó ở một chỗ khác trong doanh địa.
Một nam tử trẻ tuổi thô lỗ đeo trọng kiếm đen nhánh trên mặt lộ vẻ ngạo mạn, hắn không chút để ý nhìn hắc bào lão giả đang khom người trước mặt hỏi:
- Hắc Nô, toàn bộ kiếm khí đều mang tới rồi chưa?
Hắc bào lão giả gật gật đầu, sau đó đưa một không gian giới cho thanh niên nói:
- Toàn bộ bên trong, mặt khác còn có một khối Kiếm Thạch, là tông chủ phân phó mang tới cho thiếu chủ.
- Ha ha, tốt…tốt, không nghĩ tới thật sự tìm được Kiếm Thạch, lần này nhất định có thể tìm được chỗ đặt tàng khí.
Thanh niên tiếp nhận không gian giới đắc ý cười nói.
Hắc bào lão giả nói tiếp:
- Tông chủ hi vọng thiếu gia…hi vọng thiếu gia có thể thu liễm tính tình một chút, hết thảy lấy đại cục làm trọng.
Thanh niên biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc bào lão giả nói:
- Ngươi giáo huấn ta?
Hắc bào lão giả hoảng hốt, lập tức quỳ một gối nói:
- Tiểu nhân không dám…đây…đây là tông chủ muốn nô tài truyền lời…
Thanh niên hừ lạnh một tiếng nói:
- Tin rằng ngươi cũng không dám, lui ra cho ta, ngày mai khởi lên tinh thần, tuyệt đối không để Quang Tinh điện cùng Viêm Mỵ tông đùa giỡn thủ đoạn gì.
Hắc bào lão giả liên tục gật đầu, sau đó lui ra khỏi lều trại.
Thanh niên nhìn thấy hắn đi ra ngoài, đeo không gian giới lên tay, sau đó rút một ít cự kiếm tối đen nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhìn bộ dáng của hắn giống như đang vuốt ve tình nhân ôn nhu, không còn vẻ tức giận như vừa rồi.
- Ngươi đã chờ đợi không kịp đi, ngày mai ngươi có thể giải khát một chút, ta tin tưởng những thiên tài phấn thối kia sẽ cảm thấy phi thường hài lòng.
Thanh niên lộ ra khuôn mặt tươi cười dữ tợn nói với thanh trọng kiếm.
Trọng kiếm run lên nhè nhẹ, tựa hồ đang đáp lại lời nói của thanh niên.
Trong khu đóng quân có đại kỳ nhìn qua như hình bát quái.
Thập tam thái tử Ly Du mà Lăng Tiếu từng gặp mặt một lần đang hung hăng đâm chọc vào người một nữ tử tư sắc thượng đẳng.
Nữ tử kia không ngừng phát ra thanh âm kêu thảm.
Nghe tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt Ly Du biến thành hưng phấn dị thường, thân hình càng điên cuồng luật động đồng thời miệng không ngừng hô:
- Tao nữ nhân Vân Mộng Kỳ, ở trước mặt ta giả vờ thanh cao phải không, lão tử làm chết ngươi…làm cho ngươi biết lợi hại của bổn thái tử…
- Thái…thái tử, tôi là Hương Hương, không phải Vân Mộng Kỳ ah!
Nữ tử chịu đựng thân dưới bị xé rách đau đớn, miệng kêu lên.
Ba!
Ly Du hung hăng đánh lên mông nữ tử mắng:
- Ngươi chính là Vân Mộng Kỳ…ngươi chính là Vân Mộng Kỳ…ta chơi chết ngươi…
Sau một trận đập vào mãnh liệt, Ly Du phát ra tiếng gầm nhẹ, nữ tử kêu lên một tiếng sợ hãi, ngay sau đó chỉ còn lại tiếng thở gấp nặng nề.
Lúc này một thanh âm khàn khàn vang lên:
- Xong việc thì cút lên cho ta!
Ly Du không biết từ khi nào trong doanh trướng của mình xuất hiện thêm một người, hoảng sợ nhanh chóng đứng dậy, đề phòng nhìn về phía người kia, nữ tử kêu lên một tiếng sợ hãi vội vàng kéo đệm chăn che đậy thân thể trần trụi của mình.
- Tam ca, ngươi không biết người dọa người hù chết người sao?
Ly Du đỏ mặt nhìn người kia nói.
Người ngồi trong doanh trướng là một nam tử mặc trường bào.
Bộ dáng của nam tử này có vẻ thật âm nhu, đôi mắt giống như độc xà, chỉ cần bị hắn trành tới đều cảm giác đau nhức không thôi.
Hắn chính là tam thái tử Ly Minh của Thái Ly tông.
Ly Minh cũng không nhìn Ly Dư, mở miệng lần nữa:
- Tiện nữ nhân, cút đi ra!
Thần sắc Ly Du biến đổi, nhanh chóng quát nữ tử còn đang phát run:
- Mau cút ra ngoài cho ta!
Nữ tử run run, không để ý thân hình trần truồng của mình liền chụp lên quần áo tán lạc dưới đất.
Nhưng nàng cũng không lập tức chạy ra, muốn mặc lại quần áo mới ra ngoài, dù sao bên ngoài có rất nhiều nam nhân, nàng không muốn bị người chiếm tiện nghi.
Ai ngờ nàng chỉ vừa mặc một tay áo, Ly Du đã hét lớn:
- Mau đi ra!
Đáng tiếc hắn rống lên thì đã muộn, chỉ thấy trong mắt Ly Minh đảo qua hàn ý, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, ánh nến trên bàn chợt lóe, bỗng nhiên biến thành mỏng manh vài phần.
Phốc!
Động tác nữ tử cứng ngắc, trên trán đã mở một lỗ thủng, trong lỗ thủng còn toát ra chút máu, tiếp theo liền ngã xuống.
Ly Du nhìn nữ nhân ngã xuống, nuốt nuốt nước bọt, không dám nhiều lời ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Ly Minh.
- Còn nhớ rõ mục đích chuyến đi này sao?
Ly Minh sâu kín hỏi.
Ly Du nhẹ gật gật đầu nói:
- Nhớ rõ!
- Lâm trưởng lão nói ngươi xem trọng một nữ nhân của Tử Thiên tông?
Ly Minh lại hỏi.
Ly Du không dám giấu diếm, liên tục gật đầu nói:
- Dạ!
- Hừ, nếu vì chuyện khác phá hủy đại sự lần này, ta nhất định sẽ đích thân giết ngươi!
Ly Minh hiện tia sát ý nói, dừng một chút hắn mới nói:
- Người dám xem thường Thái Ly tông chúng ta phải chết!
Ly Du hoảng sợ gật đầu nói:
- Tam ca, ta…ta biết nên làm thế nào.
Ngay sau đó Ly Minh như trận gió biến mất trong lều trại.
Chỉ còn lại Ly Du ngồi bệch dưới đất thở dốc, tựa hồ vừa rồi đã xảy ra đại chiến sinh tử.
Ngoại trừ những phe cánh đang trù hoạch hành động, những tông môn khác đều tự có tính toán, bắt đầu ngày mai trong Vạn Thú Quật sẽ nhấc lên một mảnh huyết tinh.
Trời vừa sáng, ánh mặt trời vừa xuất hiện trên đại địa.
Một thanh âm to rõ truyền đến:
- Thệ Tông đại hội bắt đầu, mọi người tiến vào Vạn Thú Quật!