Thần Khống Thiên Hạ

Chương 809: Chương 809: Tiểu ma vương. (1)




Đừng nhìn bộ dạng thiên chân vô tà của hắn, kỳ thật hắn đã mấy lần làm bộ không thấy được một gã thị nữ ẩn nấp ở phía sau một thân cây rồi.

Hắn không muốn đem thị nữ này bắt ra, bởi vì mục tiêu của hắn không phải là tên thị nữ này.

Bước đi lắc lư đi tới kia, ở một chỗ trước vườn hoa đã tìm được thị nữ mà hắn muốn.

Trên khuôn mặt non nớt kia hiện lên cười nhạt tà khí.

Nụ cười này cùng cha của hắn vô cùng tương tự, thời điểm bình thường cha của hắn cười như vậy nhất định là có cái ý nghĩ bất lương gì đó, tiểu tử này cũng là học đủ khí chất của cha hắn.

Chỉ thấy hắn hướng về phía một thị nữ nấp ở trong vườn hoa đi qua:

- Phương Phương tỷ tỷ, ta tìm được ngươi rồi!

Tiểu tử này cũng là quỷ tinh linh, sau khi hét to một tiếng lại liền nhào tới trên người thị nữ đang đứng ở sau vườn hoa kia.

Thị nữ nơi này người nào mà không biết tiểu chủ nhân là Cổ tộc vương tương lai, tiểu tử này lao tới đây nàng dĩ nhiên sẽ không tránh né.

Chỉ là khí lực của tên tiểu tử này đặc biệt lớn, lại trực tiếp đem nàng khiến cho bổ nhào ngã trên mặt đất.

Tiểu gia hỏa kia còn vô cùng đắc ý ngồi ở trên bụng của nàng càng không ngừng gào lên:

- Ta tìm được Phương Phương tỷ rồi.

Hán mừng rỡ, đồng thời còn ở trên "hung khí" tương đối xuất chúng của thị nữ kia không ngừng nắm lấy.

Động tác của hắn thoạt nhìn chính là một cái tiểu hài tử vô tri đang loạn động.

Ở trong mắt người khác cũng cảm thấy hắn là thiên chân vô tà, không hề giống như là đang loạn ý chiếm tiện nghi.

Thử hỏi, một cái hài tử một tuổi rưỡi có hiểu được cái gì gọi là "Chiếm tiện nghi" sao?

Nhưng mà tên tiểu tử này sờ loạn, đồng thời còn đang dùng cái "móng vuốt" không lớn kia bắt mấy cái, trong lòng thầm nghĩ:

- Vẫn là cái của Phương tỷ tỷ lớn nhất, nắm mãi không chán, đáng tiếc tay của ta quá bé, khi trở về ta nhất định phải bảo Lão thái gia dạy ta một bộ trảo công, không biết có trảo công chuyên dùng trảo mị mị hay không, có mà nói liền tốt rồi.

Ai có thể nghĩ tên tiểu tử này mới bao nhiêu lại liền háo sắc thành tính như thế, quả nhiên là so với cha của hắn còn muốn hèn mọn mấy phần.

Thị nữ bị tiểu tử này đè lên bộ dáng xác thực mỹ lê động lòng người, vóc người kia lại càng là hỏa bạo nhất trong đông đảo thị nữ.

Hai mươi cái thị nữ nơi này đều là ưu tú nhất từ toàn thành trong vạn người lựa chọn tới, các nàng cũng nhất định muốn bồi tộc Vương trưởng thành.

Cho nên, bất kể là ở phương diện hầu hạ hay là phương diện tướng mạo tuyệt đối so với người bình thường đều mạnh hơn gấp hai ba lần mới có tư cách làm thị nữ của tộc Vương.

- Tiểu chủ nhân, ngươi lại như vậy rồi, nếu là chủ nhân trở lại thấy bộ dạng như vậy của ngươi liền đánh ngươi nát mông rồi.

Thị nữ kia bị tiểu hài tử đè ép cũng không có nửa điểm không vui, ngược lại lộ ra vẻ vui mừng nói.

Bởi vì ở trong mắt nàng tiểu chủ nhân còn chỉ là một hài tử nhỏ đến không thể nhỏ được nữa, nàng bị sờ sờ bộ ngực thì tính là cái gì, chẳng lẽ hắn hiểu được cái gì gọi là "Sỗ sàng" sao?

Tiểu tử vừa nghe đến hai chữ "Chủ nhân", ánh mắt co lại, tựa hồ đối với người nọ có chút sợ hãi.

Hắn đem đầu ngó nghiêng phát hiện không có ai, cho nên cười khanh khách nói:

- Phụ thân đi bế quan rồi, hắn đã nói trong vòng nửa tháng sẽ không trở về, hiện tại mới qua mười ngày, ta còn năm ngày có thể chơi.

Sau khi nói xong, tiểu tử kia lại đem tiểu thân thể hạ xuống, đem khuôn mặt non nớt dán tại trước ngực thị nữ, híp mắt lên bộ dạng tựa hồ rất hưởng thụ.

Ai ngờ, ở thời điểm hắn đang muốn thoải mái hưởng thụ một phen, cái mông đột nhiên đau xót, cả thân thể giống như đạn pháo bay ra ngoài.

- Nha nha!

Tiểu gia hỏa kia bốn chân hướng lên trời mà bay ra, trong miệng càng không ngừng quát to lên.

Lúc này, một gã thị nữ nấp ở bên kia nhanh chóng bắn ra, đem tiểu gia hỏa kia tiếp được rồi.

Tên thị nữ này rõ ràng đã có thực lực trung cấp Linh Sư.

Niên kỷ như vậy, thực lực như vậy bất kể đặt ở chỗ nào cũng là thiên tài kiều nữ, tuy nhiên lại ở chỗ này làm thị nữ, đủ để nói rõ nội tình của Cổ tộc còn thật không phải là người bình thường có thể tưởng tượng được.

Điều này cũng chứng minh, lão gia tử đối với tằng tôn tử của lão là cưng chiều bậc nào rồi, quả thật đã đem hắn làm thành tuyệt thế thế bảo bối để cung dưỡng rồi.

- Ai dám đá vào mông ta, tên khốn muốn chết!

Tiểu tử làm biếng ở trong ngực thị nữ vuốt ve cái mông đau đớn lớn tiếng kêu lên.

- Ngươi còn dám nói nhiều một câu, hôm nay lão tử đem ngươi vứt xuống xà hầm để cho rắn ăn.

Mới vừa rồi đá tiểu tử không ai khác đúng là lão tử Lăng Tiếu của hắn.

Hài tử hơn một tuổi liền hạ ngoan cước như vậy, đổi lại là hài tử bình thường đã sớm tắt thở rồi.

Nhưng mà Lăng Tiếu biết nhi tử này của hắn quả thực là một cái yêu nghiệt, mới tám tháng đã đi được, mới vừa tròn một tuổi liền hiểu được lời nói của người khác còn cùng người khác trao đổi.

Những thứ này cũng chẳng có gì lạ, kỳ quái nhất chính là tên tiểu tử này lại giống như Kim Tàm Cổ ăn sống độc vật, hơn nữa một điểm cũng không bị gì. Cũng chính bởi vì vậy, tiểu tử này trời sinh thể chất hơn người, hôm nay một thân tinh khí đã đạt tới Huyền Giả giai rồi, tùy tiện té ngã mấy cái căn bản sẽ không có chuyện gì.

Sau khi Lăng Tiếu cũng là nhiều lần dạy dỗ nhi tử hắn, mới biết được tiểu tử này so với hắn còn muốn biến thái nhiều lắm.

Hắn có khi hoài nghi cái nhi tử này có phải là xuyên việt qua giống hắn hay không.

- Ra mắt phò mã gia!

Mấy thị nữ từ trong góc đi ra hướng Lăng Tiếu hành lễ thăm hỏi, chỉ bất quá ánh mắt của các nàng đều có chút không có thiện ý, tựa hồ không đem Lăng Tiếu làm thành chủ nhân để đối đãi.

Lăng Tiếu đối với cái này thấy nhưng không thể trách rồi.

Các nàng là phụng nhi tử của hắn làm chủ, cũng không phải là phụng hắn làm chủ, gọi một tiếng Phò mã gia hoặc Chủ nhân cũng coi như là nể tình rồi.

Tiểu tử không ngờ tới cha của hắn nhanh xuất quan như vậy, trong lòng ủy khuất thầm nghĩ:

- Không phải là muốn bế quan nửa tháng sao? Làm sao mới mười ngày liền đi ra rồi!

Dĩ nhiên hắn chẳng qua là ở trong lòng nghĩ một chút, ngoài mặt vẫn là rất cao hứng từ trong ngực thị nữ giãy dụa đi ra ngoài, từng bước chạy về phía dưới chân Lăng Tiếu, ôm lấy chân Lăng Tiếu nhã khí kêu lên:

- Phụ thân ngươi đã về rồi, Thiên nhi rất nhớ ngươi.

Một chiêu này của hắn đối với Lão thái gia có lẽ hữu hiệu, nhưng mà đối với lão tử hắn luôn là một chút tác dụng cũng không có.

Lăng Tiếu giống như là xách gà con đem tiểu Lăng Thiên cầm lên, thấp giọng trách cứ:

- Tiểu tử ngươi mới bao nhiêu, cũng muốn chiếm tiện nghi của Phương Phương, đừng cho là lão tử ta không biết, nếu có lần sau nữa lão tử chặt tay của ngươi, mau đứng trung bình tấn cho ta, hai canh giờ không cho phép nhúc nhích, nếu là dám động thì tối nay đừng nghĩ ăn cơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.