Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1957: Chương 1957: Tranh đoạt kịch liệt. (1)




Lúc này Mạc Âm Ngưu đang bỏ trốn quay đầu nhìn lại, cũng tặc lưỡi nói:

- Hỗn độn thần thú bị Băng Đao Minh bắt giữ?

Không thể phủ nhận Băng Đao Minh có trận pháp khủng bố, nhưng mà Mạc Âm Ngưu lúc này không cam lòng nhìn hỗn độn thần thú rơi vào tay người Băng Đao Minh.

Dù hắn không cam lòng cỡ nào, sự thật chính là như thế.

- Ha ha, hỗn độn thần thú có thể thôn phệ vạn vật, nhưng mà cũng bị chúng ta bắt sống thôi!

Băng Vô Cực cười to lên.

Nhưng mà tiếng cười của hắn dừng lại, hắn thấy băng sơn trước mặt bị màu đen bao phủ.

Hào quang màu đen không ngừng lan tràn, cuối cùng hình thành lỗ đen không đáy.

Lỗ đen này có hấp lực vô cùng cường đại, băng sơn to lớn này không ngừng vỡ nát, rất nhiều băng tinh bị lỗ đen thôn phệ không còn, tan biến trong vô hình.

Băng Vô Cực và đám Thần Vương biến sắc.

Bọn họ không nghĩ tới hỗn độn thần thú bị băng phong lại có thể thoát ra, hỗn độn thần thú dựa vào thiên phú thần thông lao ra ngoài.

- Nhanh... Nhanh truyền thêm lực lượng, tuyệt đối không thể để nó đi!

Băng Vô Cực hạ lệnh.

Bốn mươi chín tên Thần Vương lại đồng thời xuất kích, một tầng băng tinh lại bao phủ tới, phương viên mấy vạn dặm bị đóng băng, trắng xóa nhìn rất hoa lệ.

Hơn nữa tầng băng không chỉ như vậy, lỗ đen không ngừng khuếch tán ra ngoài hấp thu tầng băng này không còn, một đạo thân ảnh hình tròn hiện ra giữa không trung.

Sau đó hỗn độn thần thú gào lên một tiếng, những tên Thần Vương của Băng Đao Minh lại bị lỗ đen thôn phệ, lực hút cường đại bao phủ, mấy tên Thần Vương bị cắn nuốt.

Ngay sau đó từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhiều huyết thủy chảy ra ngoài.

- Đáng chết, các ngươi phân tán ra, để ta làm thịt nó!

Băng Vô Cực cực kỳ tức giận!

Hắn đã đánh giá cao hỗn độn thần thú, nhưng bây giờ xem ra không đủ, hắn phải tự mình ra tay, muốn diệt sát nó, bằng không bọn họ phải chết.

Băng Phong Thần Đao trong tay của hắn là thần đao vô hạn tiếp cận Cổ Thần khí.

Băng trảm bát phương!

Băng Vô Cực đã dùng toàn lực, một đao bá đạo không ngừng chém thẳng tới phía trước.

Một đao rơi xuống biến thành tám, từ tám biến thành mười sáu, từ mười sáu biến thành ba mươi hai... Trọn vẹn hóa thành bảy mươi hai đao băng cứng.

Băng cứng là Băng Phong Thần Đao thúc dục tới cực hạn mới có, lực lượng tăng phúc gấp ba mươi lần, cơ hồ tất cả băng cứng đều chém thẳng tới hỗn độn thần thú.

Thôn phệ là thiên phú thần thông của hỗn độn thần thú, cũng là thủ đoạn công kích.

Thần Vương đỉnh phong đối mặt bảy mươi hai băng cứng này cũng chết, nó cũng không sợ chiêu này, nó há to miệng hút bảy mươi hai băng cứng vào miệng.

Thân thể của nó như cái động không đáy, giống như bất cứ năng lực nào rơi vào trong miệng của nó là không ảnh hưởng gì.

Băng Vô Cực cũng lo lắng, một đao của hắn biến thành đồ ăn của hỗn độn, hắn biết tiếp tục như vậy là mình không xong.

Sở dĩ có tên là Băng Phong Thần Đao cũng là bởi vì nó có thể băng phong thân thể.

Thân ảnh Băng Vô Cực lướt qua, đao phong chém xuống và phiến thiên địa này như có băng tuyết xuất hiện, không khí giá lạnh tỏa ra, đầy đủ mọi thứ bị đóng băng.

Một chiêu này còn mạnh hơn cả bốn mươi chín tên Thần Vương đồng thời ra tay, hàn khí sinh ra cũng cực kỳ lạnh giá, nó thể đóng băng tất cả tới chết.

Thực sự không phải là do lực lượng của Băng Vô Cực vượt qua bốn mươi chín tên Thần Vương, mà là bốn mươi chín tên Thần Vương thông qua thủ đoạn hợp kích, không cách nào dùng lực lượng cân đối hoàn thiện nhất, mà Băng Phong Thần Đao lại có công hiệu này, hơn nữa sinh sản hàn khí vô cùng mạnh mẽ.

Hỗn độn thần thú cũng không cách nào thôn phệ chiêu này, lực lượng băng hàn lại đông lạnh nó lần nữa, lực lượng băng hàn tới cực điểm, rốt cuộc nó cũng cảm thấy giá lạnh, nó không ngừng gào rú vùng vẫy.

- Mạc Âm Ngưu còn không nhanh ra tay, trước bắt giữ nó lại!

Băng Vô Cực nhìn qua Mạc Âm Ngưu cách đó không xa gầm lên.

Mạc Âm Ngưu ở nơi xa do dự một lát, lại đáp ứng lao qua phía hỗn độn thần thú.

Hỗn độn thần thú lại trúng tên, nó lại gào rú lần nữa, rất nhiều dịch thể từ trong người chảy ra ngoài.

Nó đã dùng toàn lực rồi, mở to miệng hấp thu một nửa băng tinh khiến nó khôi phục tự do, nó không dám giết qua phía Băng Vô Cực cùng với Mạc Âm Ngưu lần nữa, mà là mang theo thân thể bị thương lao vào trong cốc.

- Mau đuổi theo, đừng cho nó trốn!

Băng Vô Cực tin tưởng đại trướng, nhìn qua Mạc Âm Ngưu hét lên một tiếng, bắt đầu truy kích hỗn độn thần thú.

Mạc Âm Ngưu do dự một chút, cũng lập tức đuổi theo sát phía sau.

Thời điểm đám người Mạc Âm Ngưu cùng Băng Vô Cực đang truy sát hỗn độn thần thú thì ở một hướng của Tà Nhai Cốc có rất nhiều Thần Vương đang đại chiến với nhiều thánh thú..

Nhưng mà số lượng Thần Vương mặc dù nhiều, thực lực vẫn không sánh được với đám người Mạc Âm Ngưu cùng Băng Vô Cực mang tới, đồng thời bọn họ có không ít tùy tùng là bán Thần Vương cùng với Thánh Hoàng.

Mục đích chủ yếu của bọn họ là tìm được bổn nguyên thiên hỏa, mà trong đó có luyện dược sư và luyện khí sư.

Đi tới Tà Nhai Cốc lần này có luyện dược thế gia Phần gia và luyện khí tông Tạo Hóa Tông, dẫn đầu của Phần gia là Phần Khoan Tranh, Thần Vương thấp giai, hắn là một tên đại thánh sư, cách thần dược sư chỉ một bước mà thôi, nhưng mà một bước này làm khó hắn hơn vạn năm qua, hắn không cách nào bước qua được; tên còn lại là luyện khí sư cao cấp của Tạo Hóa Tông Thông Tu Biên, Thần Vương thấp giai.

Hai người bọn họ mang theo Thần Vương cùng với Thánh Hoàng đi tìm kiếm tung tích thiên hỏa.

Bọn họ chỉ cần thu được thiên hỏa, bọn họ có tư cách vấn đỉnh thần dược sư và luyện khí sư đỉnh cấp.

Nhưng mà thiên hỏa khó tìm, có nhiều Thánh Hoàng đã chết dưới nanh vuốt thánh thú, bọn họ hao binh tổn tướng thật nhiều.

Cuối cùng hai đội nhân mã và đám tán tu liên thủ với nhau, bằng không đã sớm bị giết rồi.

- Đáng chết, trong Tà Nhai Cốc này đã sớm nghe nói có nhiều thánh thú, nhưng mà không nghĩ tới lại nhiều như vậy, làm sao giết hết đây?

Phần Khoan Tranh tức giận nói ra.

May mắn bên cạnh hắn có Thần Vương cao giai và Thần Vương trung giai tọa trấn, cho nên hắn mới an toàn, bằng không dựa vào thực lực của hắn đã sớm chết rồi.

Mà Thông Tu Biên ở bên khác cũng nói:

- Ai nói không phải chứ, lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ không tìm được thiên hỏa nhưng đã mất mạng ở đây rồi!

- Chủ yếu vẫn là do nơi này có quá nhiều cổ mộc, sinh ra quá nhiều khí tràng, không cách nào dùng thần niệm cảm giác, bằng không muốn tìm thiên hỏa không khó!

Một tên Thần Vương cao giai nói.

- Ít nói xàm đi, mau giết đám thánh thú đi!

Một người quát lên.

Rất nhiều Thần Vương cùng Thánh Hoàng dùng toàn lực chém giết thánh thú chung quanh.

Nhân loại cùng thánh thú từ trước tới giờ chỉ có không chết không thôi.

Lực lượng chiến đấu của bọn họ đánh hủy mấy trăm ngọn núi cao chung quanh, hào quang đủ màu sắc không ngừng bắn ra các hướng.

Vào lúc này người của Huyền Vũ tông cùng với Liên Hoa Giáo đã tới gần đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.