Thần Khống Thiên Hạ

Chương 363: Chương 363: Trục xuất tông môn? (2)​




- Tàn Báo và những tù nhân khác bị trúng hỏa độc được cứu ra, mà trị liệu hỏa độc cho Tàn Báo chính là Lăng Tiếu kẻ này, vì cái gì phong ấn của người khác không có sao, duy chỉ có phong ấn của Tàn Báo bị phá trừ, chẳng lẽ chuyện này không đáng nghi hay sao?

Chư Như Thường cười lạnh nói.

Tuy hắn không có tận mắt thấy Lăng Tiếu bài trừ phong ấn của Tàn Báo, nhưng mà căn cứ tin tức hồi báo, quả thật là vì Lăng Tiếu trị liệu hỏa độc thay Tàn Báo cho nên Tàn Báo phá phong ấn mà bỏ chạy.

Tàn Báo chính là tên tù nhân đả thương Lăng Tiếu chạy trốn.

Trong lúc nhất thời chúng trưởng lão trong điện lâm vào trầm mặc.

Nếu như Chư Như Thường lời này chính xác, vậy Lăng Tiếu không chỉ trục xuất sư môn đơn giản như vậy.

- Tông chủ, ta nói ra suy nghĩ của mình!

Mộc Ân bên cạnh đi ra.

Từ khi đánh xong một trận với đám người Tề Định, hắn trở về điều tức vài ngày, thương thế có chỗ khôi phục, cũng miễn cưỡng tham gia hội nghị lần này.

- Mộc Ân trưởng lão ngươi nói!

Vân Hùng nói ra.

- Ta cảm thấy lời này của Chu trưởng lão là vô căn cứ.

Mộc Ân lạnh lùng nói ra.

Lời này vừa nói ra, thần sắc Chư Như Thường biến đổi.

Mộc Ân nói tiếp:

- Theo ta tiểu tử Lăng Tiếu này không những không bị trục xuất sư môn, càng phải ghi nhớ hai đại công của hắn, cho phép hắn thành đệ tử chân truyền của Mộc Kỳ Phong chúng ta.

Mộc Ân nói ra lời này vô cùng hữu lực, hoàn toàn giữ gìn Lăng Tiếu.

Mộc Hòe đại hỉ, lập tức đáp:

- Ta đồng ý đề nghị của sư huynh.

Một giọng nói khác vang lên.

- Ta tán thành đề nghị của Mộc sư huynh.

Nếu như Mộc Hòe đồng ý, tất cả mọi người sẽ không cảm thấy thần kỳ, tuy nhiên người còn lại đồng ý, mà người nọ lại không phải Dược Phong Nam Cung Thường Nhạc, mà là trưởng lão Xích Viêm Phong Trương Lực.

- Mộc Ân trưởng lão, Lực trưởng lão, ngươi... Các ngươi làm sao giữ gìn gian tế này?

Chư Như Thường đỏ mặt hỏi.

Hắn thật sự không nghĩ ra lại có hai đại trưởng lão ra mặt nói giúp Lăng Tiếu, nếu như là vậy, kế hoạch không phải thất bại sao? Hắn không cam lòng ah!

- Hừ, ngươi ít nói lời không biết xấu hổ đi, tại Diễm Hỏa Cốc, Lăng Tiếu bởi vì thể chất cho nên có thể khu trừ hỏa độc, hắn còn trừ độc cho nhiều chấp sự cùng đệ tử trúng độc, nếu không phải hắn, không biết có bao nhiêu chấp sự và đệ tử chết dưới hỏa độc, nhưng mà Chư trưởng lão lại muốn mang hắn sung quân đến tinh quáng lấy tinh quáng với tù nhân, nghĩ tới là ngươi nhìn người ta không vừa mắt, việc này Trương sư đệ có thể làm chứng!

Mộc Ân khó chịu trừng mắt Chư Như Thường.

Trương Lực trước ánh mắt mọi người gật đầu, thừa nhận Mộc Ân nói là đúng.

Thần sắc Chư Như Thường trở nên trắng bệch, lập tức giải thích.

- Mộc Ân trưởng lão, ngươi không nên bị hành vi của hắn che giấu! Chẳng lẽ Tàn Báo không phải do hắn thả chạy sao?

- Thời điểm Tàn Báo chạy trốn ta còn ở gần đó, hắn suýt nữa giết chết Lăng Tiếu, chẳng lẽ ngươi cho rằng Lăng Tiếu sẽ cứu mạng kẻ muốn giết mình sao? Huống chi Lăng Tiếu lai lịch thanh minh, tại sao có thể là gian tế Ma Ảnh Tông, huống hồ... Hắn lực trảm một tên trưởng lão của Bái Nguyệt Tông, chẳng lẽ cái chuyện này cũng là giả sao? Cho nên ta cho rằng Lăng Tiếu đứa bé này cứu trợ đồng môn, có công tiêu diệt trưởng lão Bái Nguyệt Tông, hai đại công này đồng thời liệt vào hàng ngũ đệ tử chân truyền là dư xài.

Mộc Ân nói một câu.

Lời này vừa nói ra, cơ hồ tất cả trưởng lão đều có biểu lộ ngạc nhiên.

Ngồi Vân Hùng hỏi

- Mộc Ân trưởng lão, ngươi nói Lăng Tiếu chém giết một tên trưởng lão Bái Nguyệt Tông sao?

- Vâng, việc này chính ta và Trương sư đệ, tiểu thư ba người tận mắt nhìn thấy, tuyệt không nửa câu giả đối!

Mộc Ân khẳng định nói.

- Đúng vậy, lúc ấy tên trưởng lão Ngũ Uy của Bái Nguyệt Tông đồ sát chấp sự và đệ tử tông ta, Lăng Tiếu không chỉ không lâm trận bỏ chạy, còn cưỡi hộ thân linh thú chém Ngũ Uy thành hai nửa!

Trương Lực nói một câu tiếp lời.

Câu này làm mọi người phát mộng, Huyền Sĩ cao giai có thể chém giết Vương giai?

Chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như chỉ có Mộc Ân một người nói chuyện, bọn họ còn cảm thấy đầu óc của Mộc Ân nhất định bị nước vào.

Thế nhưng mà Trương Lực lại chứng minh Mộc Ân nói đúng, chẳng lẽ đầu óc của hắn cũng có nước vào sao?

Điều này hiển nhiên là không thể nào.

Sắc mặt Chư Như Thường biến thành màu gan heo, rốt cuộc nói không ra lời gì nữa, trong nội tâm càng hận Lăng Tiếu sâu hơn.

Bên ngoài Tử Thiên Tông vạn dặm, chỗ phân giới với Bái Nguyệt Tông.

Khói bụi núi lửa không ngừng bao phủ sơn cốc bên ngoài Hoang Tùng sơn mạch.

Nơi này núi lửa bộc phát nửa tháng, đã biến thành một hỏa cốc đầy dung nham.

Không có chim bay cá nhảy, cây cối linh thảo, bốn phía chỉ có màu đỏ thẫm, trên không còn có hỏa độc tràn ngập, bất luận kẻ nào vừa vào đây ắt bị hỏa độc xâm thể, độc phát mà vong, cho dù là Linh Sư đỉnh cấp cũng phải chết.

Lúc này trong lòng núi lửa cột khói lửa to trên miệng của nó không ngừng mở rộng ra, bốc lên không ngớt, giống như tùy thời sẽ nổ tung.

Trong miệng núi lửa chiều rộng mấy trăm trượng này, nhiệt độ cao dọa người, bất luận là sinh vật gì rơi vào trong đó sẽ bị hỏa độc miểu sát.

Nhưng mà trong tuyệt cảnh như thế, trong dung nham của lòng núi, ở dưới độ sâu ngàn mét lại có sinh vật tồn tại.

Một tên thiếu niên và một con linh thú bất phàm, đây chẳng phải là Lăng Tiếu cùng Hỏa Kỳ Lân sao?

Chỉ thấy hắn cưỡi lên người Hỏa Kỳ Lân cho nên không bị dung nham ảnh hưởng tới, giống như có một hào quang màu đỏ bảo hộ hắn vào trong, làm cho hắn không tới mức bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng.

Tại sao Lăng Tiếu lại xuất hiện ở chỗ này, đương nhiên phải nhắc lại chuyện nửa tháng trước.

Nửa tháng trước núi lửa trong Diễm Hỏa Cốc bộc phát!

Hỏa Kỳ Lân mang theo hắn nhảy vào trong miệng núi lửa

Lăng Tiếu cũng không biết Hỏa Kỳ Lân muốn làm gì, nhưng mà hành động này của Hỏa Kỳ Lân thiếu chút nữa dọ chết hắn, tiểu tử này rõ ràng chở hắn vào trong miệng núi lửa đấy.

Những dung nham này cao vả van độ, bất kỳ vật gì rơi vào cũng bốc hơi, Lăng Tiếu đều cho rằng Hỏa Kỳ Lân uống nhầm thuốc, muốn mang theo hắn tự sát.

Thế nhưng mà đang lúc Lăng Tiếu cho rằng mình chết chắc, lại phát hiện mình không có việc gì, bởi vì có một hào quang hơi mỏng bảo vệ hắn, ngăn cách dung nham bốn phía.

Lăng Tiếu ngoài kinh hỉ thì bắt đầu quan sát cảnh vật chung quanh.

Thế nhưng mà hắn phát hiện nơi này trừ dung nham thì chỉ là dung nham, tràng cảnh giống như địa ngục, giống như có chỗ đặc thù gì đó.

Nhưng mà ở chỗ này hắn cảm nhận được linh khí hỏa thuộc tính đậm đặc, Tam Phân Quy Nguyên Khí trong người của hắn có khuynh hướng rục rịch.

Bình thường hắn chỉ cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí mơ hồ, sau đó hấp thu linh khí vào trong người thay thế cho huyền lực, như thế hắn có thể đột phá Linh Sư giai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.