Thần Khống Thiên Hạ

Chương 868: Chương 868: Vậy nó bây giờ là của ngươi. (1)




Đối với khích bác ly gián của mình thất bại, Diệp Thủy Thanh cũng không tiếp tục tự đòi không vui nữa, chỉ là cùng chúng nữ tán gẫu một chút chuyện lý thú thường ngày.

Đoàn người liên tiếp chạy năm ngày đường.

Dọc theo con đường này cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Chỉ là thỉnh thoảng gặp gỡ một chút thương lữ cùng lính đánh thuê từ nơi này lui tới.

Bọn họ thấy trong đoàn người của Lăng Tiếu có mấy người là mỹ nữ, đều là bị hấp dẫn đến chảy nước miếng.

Nhưng mà bọn họ cũng biết thực lực của đoàn người Lăng Tiếu cũng cực kỳ mạnh mẽ, cũng không có người dám tiến đến khiêu khích.

Theo càng lúc càng xâm nhập vào, Lăng Tiếu cảm ứng được khí tức của linh thú bốn phía cũng càng ngày càng mạnh, mọi người cũng là càng thêm cảnh giác.

Tuy nói con đường này có rất ít linh thú thường lui tới tập kích, nhưng mà có đôi khi cũng có ngoài ý muốn.

Ban đêm lại một lần nữa phủ xuống, ánh trăng lặng lẽ hiện ra, giữa tùng lâm phảng phất phủ thêm một tấm lụa mỏng thần bí, lộ ra vẻ vô cùng duy mỹ.

Nhưng mà ở dưới bóng đêm duy mỹ nơi này lại là kèm theo từng đợt tiếng rống giận của Lăng Tiếu.

Đám người Lăng Tiếu mới vừa muốn nghỉ ngơi, sau khi nghe được mấy tiếng thú rống này lập tức tụ tập lại với nhau.

Lúc này có hai người từ đêm tối bên kia vội vàng chạy ra.

Ở phía sau bọn họ còn đuổi sát một đầu linh thú khổng lồ.

Kia rõ ràng là một đầu Ngũ giai cao cấp Xích Quyển Vân Hổ, thuộc về linh thú Hỏa thuộc tính, cực kỳ hung mãnh háo chiến, bất quá nó cũng là sẽ rất ít khi chủ động công kích nhân loại. Chỉ là không biết hai người kia có phải là trộm linh thảo mà nó thủ hộ hay không mới chọc cho nó tức giận như thế.

Chỉ thấy thân thể khổng lồ kia của nó chạy nhanh như gió như lửa, đến mức đều có cây cối bị nó chân đến oanh đạp xuống.

Hai người kia vừa thấy được đám người Lăng Tiếu, lập tức hướng bọn hắn chạy tới.

Không cần phải nói, bọn họ tính toán lợi dụng đám người Lăng Tiếu thoát khỏi Xích Quyển Vân Hổ dây dưa.

Hai người này cũng là lớn mật, thực lực chỉ là cao cấp Vương giai lại dám đi vuốt râu của Xích Quyển Vân Hổ, thật đúng là không muốn sống nữa rồi.

Hống!

Xích Quyển Vân Hổ rống lớn một tiếng, chấn đến lá cây xung quanh điên cuồng rụng xuống.

Hai người kia cơ hồ bị dọa đến chân cũng mềm xuống, một người trong đó lên tiếng kêu lên:

- Cứu mạng a... Cứu mạng a!

- Đáng chết, bọn họ làm sao chạy tới bên này.

Độc Hạt Tử lập tức chuẩn bị xong tùy thời xuất thủ đón đỡ Xích Quyển Vân Hổ kia rồi.

- Tất cả mọi người lui về phía sau cho ta!

Lăng Tiếu lên tiếng kêu to nói.

Phần lớn mọi người vội vàng lui hướng bên người Lăng Tiếu, mà Tàn Báo, Bại gia tử cùng Độc Hạt Tử thì che ở trước người Lăng Tiếu, lấy thực lực của bọn họ thật cũng không sợ Xích Quyển Vân Hổ này.

Mạng của hai người kia không tốt như vậy, bọn họ còn chưa chạy đến trước đám người Lăng Tiếu đã bị hỏa diễm từ trong miệng Xích Quyển Vân Hổ phun ra bao phủ ở bên trong, đều là bị đốt cháy lên.

Hai người càng không ngừng kêu rên lăn lộn, cuối cùng chết ở trước mặt mọi người.

Hai người chết đi, tựa hồ không thể để cho Xích Quyển Vân Hổ nguôi giận, nó lại hướng về phía đám người Lăng Tiếu phát khởi công kích.

Xích Quyển Vân Hổ là vương giả ở trong rừng rậm, nó đối với nhân loại luôn luôn khinh thường, sẽ rất ít khi chủ động công kích nhân loại.

Hai người kia nhất định là làm chuyện gì chọc giận nó, mới để cho nó căm tức như thế.

Hai người kia bị nó giết chết, lại còn tính toán công kích đám người Lăng Tiếu.

Nó cho là đám người Lăng Tiếu nhất định cùng với hai người vừa rồi là đồng bạn.

Hống!

Xích Quyển Vân Hổ gào thét một tiếng, thân thể khổng lồ hướng Lăng Tiếu ở phía trước bổ nhào ép đi qua.

Toàn thân nó liệt hỏa hừng hực chiếu rọi đến bốn phía đều trở nên đỏ bừng lên.

- Thiếu gia ngươi lui về phía sau, để ta đối phó với nó!

Độc Hạt Tử xông lên phía trước che ở trước người Lăng Tiếu chuẩn bị xuất thủ.

Nhưng mà có hai đạo nhân ảnh so với hắn còn nhanh hơn.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Xích Quyển Vân Hổ kia lại giống như đạn pháo bay ra rất xa, thân thể của nó hung hăng nện ở trên những thụ mộc kia, ép ngã mấy chục gốc đại thụ.

- Lại dám đụng đến lão đại ta, ta tiêu diệt ngươi.

Xuất thủ đem Xích Quyển Vân Hổ đánh bay rõ ràng là Bại gia tử.

Mà Tàn Báo ở một bên hắn cũng bị sợ hết hồn, những người khác cũng càng là kinh hãi!

Bọn họ đều không biết Lăng Tiếu đột nhiên nhiều ra một cái tiểu đệ này là ở đâu ra, nhưng mà từ lúc trước giết người của Huyết Xà dong binh đoàn bọn họ cũng đều biết hắn rất lợi hại.

Nhưng mà bọn họ lại không nghĩ rằng so với ngũ giai cao cấp linh thú còn muốn kinh khủng hơn, đây chính là tương đương với nhân loại cao cấp Địa Hoàng.

Cao cấp Địa Hoàng ở Tây Bắc hoặc Nam vực đã có thể hùng bá một phương rồi.

Nhưng mà lại không ngăn cản được một quyền của Bại gia tử.

Có thể tưởng tượng thực lực của Bại gia tử mạnh như thế nào rồi!

Bại gia tử không nói hai lời, đuổi theo Xích Quyển Vân Hổ muốn chạy trốn kia, song quyền thoạt nhìn nhỏ gầy kia lại là hàm chứa năng lượng kinh khủng, liên tục oanh lên hai quyền, Xích Quyển Vân Hổ tựa như một đầu hổ đang hấp hối, không còn bộ dang uy phong lẫm lẫm như mới vừa rồi.

Trong lòng Tàn Báo đều có điểm run lên rồi, hắn thật sự không rõ vì sao thiếu gia có thể thu được tiểu đệ lợi hại như thế, trong lúc mơ hồ đối với Lăng Tiếu càng thêm kính sợ vài phần.

Nếu như thực lực của Lăng Tiếu so với hắn lợi hại, có thể thu dụng loại tiểu đệ này, hắn cảm thấy là đương nhiên, nhưng mà Lăng Tiếu chỉ là cao cấp Vương giai a, nhưng mõi một lần đều ra ngoài ý liệu của mọi người, giống như Độc Hạt Tử, Thải Hà Nguyệt cùng với Phượng Tiêm Vận kia người nào không mà không so với thiếu gia hắn mạnh hơn, nhưng mà ai cũng cam tâm tình nguyện đi theo ở bên cạnh hăn.

Đây chỉ có thể nói Lăng Tiếu có nhân cách mị lực để cho người khác khó có thể kháng cự, mới có thể làm cho bọn họ tử tâm mà theo đi!

Trong lòng Tàn Báo lặng lẽ phát sinh thay đổi:

- Có lẽ hắn thật là một chủ nhân đáng giá ta cả đời đi theo đi!

Từng đã là một đời Ma môn bá chủ, cuối cùng cam tâm tình nguyện nhận thức Lăng Tiếu là chủ.

Lăng Tiếu có một nửa hồn lực của hắn, lập tức có thể cảm ứng được biến hóa vi diệu của Tàn Báo, lộ ra một nụ cười không dễ phát giác.

Song, trừ Tàn Báo ra, Độc Hạt Tử cũng là lần nữa cảm nhận được nguy cơ nồng đậm, hắn cảm giác mình ngay cả vị trí người hầu cũng nhận lấy trùng kích nghiêm trọng.

Theo cao thủ ở bên cạnh Lăng Tiếu càng lúc càng nhiều, vậy tác dụng của hắn cũng là càng ngày càng nhỏ, vạn nhất có một ngày thiếu gia lạnh nhạt hắn thì làm sao bây giờ?

Trừ hai người bọn họ ra còn có đám người Độc Ưng, Lý Cuồng Hổ cũng là giống như bọn họ, đều phát hiện thực lực của mình thật sự quá yếu, một cỗ cảm giác nguy cơ tự nhiên sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.