Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1862: Chương 1862: Xông vào hư không liệt phùng. (1)




- Ta đã thấy U Hồn thần đàm rồi, trì đàm ưu mỹ kia khó trách có thể đểngười ta ngưng tụ thần hồn!

- Lần này ta nhất định có thể ngưng tụ thần hồn, tương lai không lâu nhất định có thể trùng kích cảnh giới Thần Vương.

- Mau xông vào đi, nhất định phải chiếm một cái vị trí tốt mới được!

Không ít người không nhịn được hấp dẫn, đoạt lấy đầu tiên hướng về phía liệt phùng kia nhanh chóng bay tới.

Chỉ là bọn họ lập tức bị những lôi điện kia mãnh liệt oanh kích, bọn họ ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra liền trực tiếp nổ thành tương thịt rồi.

Bọn họ đều là Bán Thần Vương, thấp nhất cũng là Thánh Hoàng đỉnh phong a, lại không chịu nổi một kích như thế!

Đây chỉ có thể nói rõ lực lượng của tử lôi kia thật là đáng sợ!

Mọi người nhìn một màn này đều da đầu tê dại lên.

Những tử lôi này một điểm đều không yếu hơn so với lực lượng một kích của Thần Vương, thậm chí còn muốn mạnh hơn một phần.

Có một cái thiên nhiên bình chướng này đủ để khiến cho rất nhiều người hi vọng mà dừng bước rồi.

Bất quá rất nhiều trưởng lão Thần Vương đều biết, đợi đến sau khi liệt phùng mở lớn một chút, những tử lôi này liền sẽ giảm bớt không ít, đến lúc đó có thể để cho các đệ tử của bọn họ xông vào rồi.

Đạo thiên hạm này tất phải để cho chính bọn họ xông vào, người của thế hệ trước như bọn hắn tự nhiên sẽ không lại đi vào rồi, bởi vì hết thảy ở bên trong đối với bọn họ đã có hấp dẫn không lớn nữa rồi.

Sau khi vừa chết đi mấy người, những người khác đều không dám khinh cử vọng động.

Nhưng mà một ít đệ tử của siêu cấp thế lực liền tế ra thần thuẫn phòng ngự, hướng về phía hư không liệt phùng kia trùng kích qua.

Có trợ giúp của thần thuẫn, thương hại của những tử lôi kia đối với bọn họ giảm đến điểm thấp hất, bọn họ ngạnh sinh sinh mà tiến vào.

Liền ở lúc này, Hạ Công ở bên phái Thiên Long môn đối với Lôi Chính Dương sử một cái ánh mắt, tiếp theo lại hét lên:

- Các đệ tử chuẩn bị xông vào!

Nhưng mà Lăng Phách lại ở phía sau nói:

- Không vội, bây giờ coi như là có thể xông vào cũng sẽ giao ra không ít đại giới, chúng ta không cần phải xông lên đầu, chỉ cần có thể vào U Hồn thần đàm là được.

- Chúng ta là người của Thiên Long môn tại sao có thể uy khuất đi sau người khác đợc, mọi người lập tức xông vào!

Hạ Công dùng ngữ khí cường ngạnh nói.

Lăng Phách khó chịu nói:

- Chỉ cần có thể ở trong U Hồn thần đàm thu hoạch được nhiều nhất, không cần thiết để cho bọn họ chịu trọng thương mà vào bên trong, đây là bất lợi cho việc ngưng tụ thần hồn.

- Lăng Phách, ngươi cần phải rõ ràng, ta mới là người lĩnh đội, ta để cho bọn họ vào là có đạo lý của ta!

Hạ Công khó chịu đáp một tiếng, tiếp theo đối với năm mươi tên đệ tử lần nữa quát lên:

- Vào!

Lôi Chính Dương cười to một tiếng:

- Huynh đệ tỷ muội của Thiên Long xông vào a, chúng ta không thể đi sau những người khác!

Nói xong hắn dẫn đầu hướng về phía lôi hải kia xông tới.

Đệ tử của Thiên Long môn từng người cũng là kiêu ngạo dị thường, bọn họ tự nhiên không muốn đi sau người khác, từng người liên tục đứng lên xông qua.

Bọn họ đều tế xuất thần khí cường hành phá khai một con đường đi, trùng kích vào.

Lăng Tiếu thuận theo mọi người cùng nhau đi vào, bất quá hắn lại là so với người khác đi ở phía sau có cự ly không ngắn.

Hắn không phải là sợ xông vào, mà là ẩn ẩn phát hiện đã có mấy tia khí tức khác biệt.

Hắn có thể cảm giác được lúc Hạ Công bảo bọn hắn xông vào, Hạ Công trong lúc vô ý đã toát ra sát ý với hắn.

Hắn không biết hậu chiêu của Hạ Công là cái gì, nhưng mà cẩn thận một chút chung quy sẽ không có cái gì sai lầm.

Lăng Tiếu không dám khinh thường, những tử lôi này nhưng so sánh với lực lượng lôi hải khi hắn thông qua chín tầng không gian bình chường còn phải kinh khủng hơn nhiều lắm.

Băng Hỏa kiếm trong tay hắn càng không ngừng xoáy động, đem rất nhiều lôi điện kích ra, để những tử lôi này không đến gần người hắn được chút nào.

- Thúc công, đừng lo lắng nữa, mau xông vào đi!

Lăng Mục Hâm đối với Lăng Tiếu gọi nói.

Lăng Tiếu nói:

- Các ngươi vào trước, chiếu cố tốt những người khác, ta sẽ vào sau!

Đám người Lăng Mục Hâm nhẹ gật gật đầu, tăng nhanh tốc độ xông vào.

Lăng Tiếu thời khác chú ý lấy động hướng của bốn phía, nhưng mà chỗ này lôi minh điện thiểm, thật sự là khó có thể phát hiện được cái dị thường gì.

Duy nhất để cho hắn cảm thấy bất an vẫn là những lôi điện này, đánh tới thân thể của hắn cũng cảm thấy đau đớn không dứt.

Phiến lôi hải lực lượng này tương đối dày đặc, nhưng mà muốn một hơi xông qua mà nói vậy không cần bao nhiêu thời gian.

Nhưng mà Lăng Tiếu lại là thong thả tiến lên phía trước, cũng không có lo lắng.

Đang ở lúc hắn vào bên trong lôi hải, một đạo nhân ảnh tiềm ẩn ở trong những tử lôi này nhanh chóng hướng về phía hắn đánh tới.

Vốn hết thảy khí tức đều bị lôi hải này quấy nhiễu, người nào cũng đều không nghĩ tới sẽ có người đánh lén tới.

Mà bản thân Lăng Tiếu đã là vô cùng vần thận rồi, nhưng hắn vẫn không ngờ tới lại còn có người có thể ở trong lôi hải này đi đến tự nhiên tiến hành công kích hắn, hơn nữa lực lượng còn vô cùng tấn mãnh.

Lăng Tiếu một mực ứng phó với tử lôi ở bốn phía, đối mặt với một kích đột nhiên mà đến này vẫn là để hắn ứng phó không kịp.

- Đi chết đi!

Người nọ hét lên một tiếng, thần khí hướng về phía Lăng Tiếu oanh tập tới.

Lăng Tiếu chỉ có thể dùng Băng Hỏa kiếm đi ngăn cản.

Oanh long oanh long!

Thân hình của Lăng Tiếu bị kích phải lui về sau không ít, cả người bị lôi điện bao phủ rồi.

Sau khi người nọ đánh lén một kích, cũng không quản sống chết của Lăng Tiếu, lập tức từ trong lôi hải này hướng về bên trong liệt phùng xuyên qua.

Ở hắn nhận thấy, Bán Thần Vương như Lăng Tiếu rơi vào trong lôi hải này chỉ có một con đường chết mà thôi.

Xác thật Thần Vương bình thường rơi vào trong lôi hải, nếu không thể kịp thời ngăn cản những tử lôi này thì khó thoát khỏi cái chết.

Mà Lăng Tiếu lại không giống, bản thân hắn phòng ngự biến thái, hôm nay lại đạt tới cảnh giới Bán Thần Vương, thân thể đã không thua kém đê cấp Thần khí rồi, cho dù không có Thần khí ngăn cản tử lôi, thân thể cũng có thể đem những tử lôi này chống đỡ được.

Chỉ là thân thể bị oanh đến da thịt bị bắn tung tóe đau đớn không dứt, để cho hắn không khỏi tê khiếu một tiếng.

Hắn vận khởi lên tất cả lực lượng phòng ngự, yên ổn lại thân hình, Băng Hỏa kiếm lại một lần nữa toàn động lên.

- Đáng chết, quả nhiên là tiểu tử Lôi Chính Dương này, lại chơi xấu muốn mạng của ta, đến khi tiến vào U Hồn thần đàm, bổn cung sẽ để ngươi sống không bằng chết!

Lăng Tiếu thầm mắng ở trong lòng.

Người có thể ở trong lôi hải hành động tự nhiên trừ Lôi Thần chi thể Lôi Chính Dương ra, Lăng Tiếu sẽ không cảm thấy có người nào khác nữa, cho dù hắn vừa mới dùng khăn che mặt nhưng mà Lăng Tiếu vẫn có thể từ thanh âm cùng thân hình của hắn mà phân biệt ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.