Thân Là Một Tên Hôn Quân

Chương 5: Chương 5




Sáng nay Nghiêm Tài nhân dẹp đường hồi phủ không phải vì Hoàng hậu. Hắn từ đầu vốn không hề nhìn thấy Hoàng hậu bị tán cây che mất. Hắn chỉ là nhớ lại lời cha mình đã dặn.

Đó chính là ngày thứ hai sau khi tiến cung phải tới bái kiến Hoàng hậu.

Nghiêm Tài nhân sờ cái lưng ướt đẫm mồ hôi, quyết định quay lại thay một thân đồ mới rồi mới tới thỉnh an.

Hoàng hậu vẻ mặt không quá thân thiện, quay sang Nghiêm Tài nhân nở nụ cười “Ừm.”

Nguyên Quý nhân không nhìn nổi loại giằng co kì quái này nữa, đứng dậy ý tứ kéo Nghiêm Tài nhân “Thần xin cáo lui, Hoàng hậu đại nhân kim an.”

Dọc đường đi, Nghiêm Tài nhân tâm tư muộn phiền, khó nhịn hỏi Nguyên Quý nhân bên cạnh “Hoàng hậu đại nhân rất ghét ta sao?”

Hắn rõ ràng đã tận lực bày ra nụ cười tươi rói dùng để đi xin tiền mừng tuổi khắp thiên hạ!

Nguyên Quý nhân với Nghiêm Tài nhân có thâm thù đại hận lúc sáng sớm, bây giờ tất nhiên không quá thân thiện đáp “Hoàng hậu đại nhân khoan dung nhân từ, đương nhiên không phải!”

Nghiêm Tài nhân nhớ lại những việc làm của mình sáng nay, hình như, cũng không có đụng độ gì với Hoàng hậu?

Rồi đột nhiên, Nghiêm Tài nhân như ngộ cái gì!

Tiếp đến, Hoàng hậu nhận được lời mời chạy bộ của Nghiêm Tài nhân!

Giấy giống như bị xé ra từ một quyển sách trắng nào đó, nét bút nghiêng ngả “… Nghĩ đến thân thể của đại nhân yếu nhược, thần xin mời ngài cùng thần cường thân kiện thể…”

Khoan đã.

Cái gì cơ? Thân thể yếu nhược? Cả nhà ngươi mới thân thể yếu nhược!

Hoàng hậu vô tình gặp được Nghiêm Tài nhân đang luyện tập ở Ngự hoa viên.

Nghiêm Tài nhân cầm cung, bách phát bách trúng.

Chim sẻ con nào con nấy rơi lả tả.

Nghiêm Tài nhân nhìn Hoàng hậu, mỉm cười xán lạn “Ngài cũng tới rèn luyện sao?”

Hoàng hậu hờ hững rời đi.

Ta thiếu ngài cái gì chứ!

Nghiêm Tài nhân nhức đầu nghĩ.

Mãi đến sáng ngày thứ tư, hôn quân mới phát hiện tình hình phát triển có chút cổ quái.

Khi đó, hắn vừa tỉnh lại trong lòng Hoàng hậu, cử động cái eo đau nhức, hoảng hốt nhớ ra chuyện mình chưa làm.

Còn là chuyện vô cùng quan trọng!

“A Bùi A Bùi.” Hôn quân lăn lốc ngồi dậy, khẽ lay vai Hoàng hậu “Trẫm quên béng mất Nghiêm Tài nhân!”

Tuy lời này của hôn quân thuần khiết không gì sánh được, thế nhưng hắn cũng không thể ở trên giường của Hoàng hậu mà nhắc tới các phi tử khác!

Nếu là người khác thì thôi không sao, chỉ là Nghiêm Ngư Côn này không những bị hôn quân cho leo cây, còn cho leo cây tận 3 ngày!

Sợ là cây này cũng tức đến không buồn mọc nữa rồi! Không biết Nghiêm Tài nhân nghĩ thế nào?

Hôn quân cắn môi dưới tới trắng bệch cả ra. Hắn như này là thất tín, nếu như để truyền tới triều đình, hắn còn không bị mắng chết hay sao?

Hoàng hậu mượn cớ ho khan đau đầu mệt mỏi nhốt hôn quân ba ngày, lúc này chậm rãi mở mắt. Mỹ nhân vừa tỉnh ngủ, con ngươi mù mịt. Hôn quân nhìn dáng vẻ Hoàng hậu có phần tiều tụy, lại làm sao cũng không mở được miệng.

Hắn vừa rồi chẳng phải đang gián tiếp oán hận Hoàng hậu ư?

Hôn quân chán nản. Hình như hắn luôn làm những chuyện khiến Hoàng hậu khinh ghét.

Hoàng hậu nhìn sắc mặt lúc trắng lúc đỏ của hôn quân. Hôn quân mặc dù học nhiều đạo làm vua, nhưng chung quy tuổi tác và tâm trí vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, có một số chuyện vẫn là viết rõ trên mặt.

Hoàng hậu nắm tay hôn quân, thản nhiên nói “Đừng hoảng.”

Tên nhóc con kia có thể làm gì được y?

Hôn quân cảm kích nắm tay Hoàng hậu.

Đúng lúc này, một người tràn ngập sức sống quen thuộc – cũng là nguồn cơn của cái âm thanh mà Hoàng hậu hận thấu xương vọng vào “Hoàng hậu đại nhân, hôm nay là cưỡi ngựa bắn cung, ngài có muốn hẹn với ta không?”

Hôn quân cả kinh.

Hoàng hậu nhanh chóng giải thích “Là Nghiêm Tài nhân.”

Hôn quân ồ một tiếng, rồi bất ngờ cuống quýt thả tay Hoàng hậu ra “Ngươi… Các ngươi… Các ngươi hẹn cái gì?”

Hôn quân quả thực tức phát khóc! Trời ạ! Hắn thật sự dẫn sói vào nhà ư? Hắn phải làm sao đây!

Hoàng hậu: … Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Khó khăn lắm mới dỗ được hôn quân hết khóc, Hoàng hậu hít sâu một hơi, dặn dò phòng bếp “Hôm nay hầm thịt chó.”

Võ tướng chó con gì đó, hầm hết cho ông!

Chuyện khó tin nhất là, người đầu tiên ra mặt tuyên chiến với Nghiêm Tài nhân ấy vậy mà lại là Lăng Tài nhân.

Lăng Tài nhân, một nhân vật mê đàn truyền thuyết luôn sống trong cung riêng, lần đầu tiên có lời thoại của chính mình.

“Sau này ngươi đừng đánh nhịp cho ta nữa!” Lăng Tài nhân mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, vạt áo bay bay trong gió tựa như thần tiên “Loạn hết tiết tấu của ta rồi!”

Tiểu võ tướng Nghiêm Tài nhân, vốn không hề hiểu âm luật!

Hắn gãi đầu nói “Vậy ta chỉ nghe thôi, không làm phiền ngài nữa.”

Lăng Tài tử vẫn không hài lòng “Ta phải đến đâu mới tìm được Tử Kỳ của ta.”

Điển cố này Nghiêm Tài nhân biết.

Nghiêm Tài nhân nhiệt tình trượng nghĩa, luôn muốn cùng người khác chia sẻ nỗi lòng.

Vì thế, ngay hôm sau, khi nhìn Nghiêm Tài nhân khiêng tới thứ gì đó, Lăng Tài nhân liền giật mình hoảng hốt.

Một người rơm vàng óng! Đỉnh đầu còn dính một tấm gỗ, xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Chung Tử Kì của riêng Lăng Tài nhân”.

Nghiêm Tài nhân ngại ngùng nói “Trước đây, lúc ở dưới quê, ta có từng làm qua. Tuy không làm được những cái khác, thế nhưng ta làm người rơm rất giỏi, có thể đuổi được một đám quạ lớn!”

Nghiêm Tài nhân còn chưa kịp mèo khen mèo dài đuôi xong, miệng đã bị chặn đứng.

Lăng Tài nhân lần đầu tiên liếc nhìn hắn hỏi “Vì sao?”

Cái gì vì sao? Nghiêm Tài nhân ngốc nghếch không hiểu.

Lăng Tài nhân lần thứ hai liếc nhìn hắn. Lần này y trên dưới tỉ mỉ quan sát hết một lượt khiến Nghiêm Tài nhân không khỏi da đầu tê dại.

Lăng Tài nhân “Người vào đi.”

“Khiêng vào.” Lăng Tài nhân bắt đầu sai người không chút khách khí.

Là hắn tự nguyện thôi! Lăng Tài nhân thầm nghĩ.

Nghiêm Tài nhân mơ mơ màng màng khiêng người rơm vào sân. Cung của Lăng Tài tử trang trí rất khác biệt, không hề giống với cung của Hoàng hậu và Nguyên Quý nhân chút nào. Tất nhiên càng không hề giống với cái cung chẳng bao giờ thu dọn của hắn!

Lăng Tài nhân ngồi một bên đánh đàn.

Nghiêm Tài nhân phối hợp giấu mình phía sau người rơm để chống cho nó khỏi ngã.

Lăng Tài nhân gẩy gẩy dây đàn, nhỏ giọng cảm thán.

Đồ ngốc!

Nguyên Quý nhân nhìn thì có vẻ là một người cực kì đứng đắn, thế nhưng y lại nắm giữ tất cả những chuyện xì xào to nhỏ trong cung.

Sáng ra, vừa nghe nói chuyện người rơm của Nghiêm Tài nhân, y liền vội đến tìm Hoàng hậu. Nếu như có loại quan hệ này, thì Hoàng hậu e là không cần lo nữa rồi.

Hoàng hậu pha trà, tư thế ưu nhã.

Nguyên Quý nhân kích động nói “Trọng Thu, ngươi đoán xem, cái con cá ngốc nghếch kia đi đâu?”

“Ngươi nhất định.” Nguyên Quý nhân bỗng nhiên sững người. Trong cung tổng cộng chỉ có bốn người! Thế là y cứng ngắc nói “Nhất định là đoán ra được đúng không?”

Hoàng hậu cố ra vẻ hăng hái. Hai ngày trước y mới sứt đầu mẻ trán với vị Nghiêm Tài tử kia một trận, khó khăn lắm mới có một buổi sáng thanh tịnh không bị đối phương làm phiền, ấy vậy mà vẫn phải nghe đến tên của Nghiêm Tài nhân, quả như bị âm thanh của ma quỷ rót vào tai mà!

“Ây da, ngươi chẳng thú vị gì cả.” Nguyên Quý nhân thành thạo rót trà cho mình “Nhưng mà không ngờ, loại cầm sư không vướng khói bụi nhân gian như Lăng Bạch này lại chịu được cái con cá ngốc kia. Lại nói, tên của bọn họ cũng hợp với nhau lắm đó.”

“Chính là…” Nguyên Quý nhân đảo đảo mắt “Cá lội giữa lá sen!” (*)

Lông mày Hoàng hậu nhướn lên “Hai bọn họ ở cùng nhau thật sao?”

Nguyên Quý nhân bóc vỏ hạnh nhân nhai nhai “Thật, còn thật hơn cả vàng bạc đá quý!”

Hoàng hậu đứng phắt dậy “Không được, chuyện này không thể để Bệ hạ biết được, ngươi mau đi nhắc nhở bọn họ một câu.”

Nguyên Quý nhân “Hả?”

Lại có chuyện gì mới?

Tâm tình của Hoàng hậu không thể nói rõ là sung sướng hay là gì khác, tóm lại cực kì phức tạp.

Nếu như Nghiêm Tài tử cùng Lăng Tài tử không có gì, vậy chẳng phải y mừng hụt rồi sao? Thế nhưng, nếu như là có gì, vậy Bệ hạ quá mất mặt rồi!

Hoàng hậu nghĩ nghĩ, trong lòng liền sinh ra ý tưởng.

Bệ hạ tốt nhất là không nên biết những chuyện này. Có thể che giấu đến chừng nào liền không để hắn phiền lòng đến chừng ấy đi!

Hoàng hậu tính tính. Hôm nay vừa hay đến ngày lật bài tử của Nghiêm Tài nhân. Mặc dù có chút đê tiện, thế nhưng, Nghiêm Tài nhân vẫn nên hy sinh đi thì hơn!

Hoàng hậu cho người đến bẩm báo hôn quân, nói y bị đau dạ dày.

Còn chưa kịp chuẩn bị điều chỉnh sắc mặt thành xanh xanh hồng hồng, hôn quân đã chạy tới.

Hôm nay, hôn quân bị Thừa tướng trách mắng, nói hắn quá mức chuyên sủng.

Hôn quân không dám phản bác.

Chỉ là Hoàng hậu bị ốm, hắn sao có thể yên lòng cơ chứ?

Lúc này, hôn quân đứng ở mép giường, lo lắng nắm lấy bàn tay hơi lạnh của vị Hoàng hậu diễn kịch chưa xong “A Bùi, tuần này ngươi sốt hai lần, ho hai lần, đau đầu hai lần, hôm nay lại đau dạ dày, trẫm, trẫm…”

“Trẫm đổi ngự y cho ngươi!” Hôn quân lo lắng vạn phần “Sức khỏe của ngươi không thể lại yếu thêm nữa.”

“Thật, thật sự không được…” Hôn quân nghiến răng dậm chân “Trẫm phê chuẩn cho ngươi cùng đi luyện tập với con cá ngốc, à Nghiêm Tài nhân kia…”

Âm thanh càng ngày càng thấp, giọng điệu ấm ức quẩn quanh trong cổ họng.

Hoàng hậu không nhìn nổi hôn quân muộn phiền vì người khác. Y trở mình, nhẹ nhàng ôm hôn quân vào lòng “Đừng sợ.”

Hôn quân nằm ở mép giường, mặt đối mặt với Hoàng hậu.

“Trẫm vẫn phải làm gì đó.” Nửa khuôn mặt của hôn quân chôn dưới chăn, lí nhí nói. Hoàng hậu nghe xong, liền lặng lẽ nắm chặt góc chăn.

“Trẫm quyết định rồi!” Hôn quân bất ngờ hưng phấn, lắc lắc cánh tay của Hoàng hậu “Chúng ta chơi bài đi!”

Trong cung hiếm khi mở hội. Chủ yếu là do hôn quân sớm chiều bận phê tấu chương, còn mọi người, tuy rằng nhìn thì rất thân thiết, thế nhưng bên trong thực chất đều là phân chia theo cấp bậc, thái độ cực kì lãnh đạm.

Hôn quân cảm thấy đây đúng là một ý hay. Một người vui không bằng tất cả cùng vui, hậu cung hài hòa yêu thương, hắn lên triều cũng sẽ bị Thừa tướng mắng ít đi mấy câu!

Huống hồ, hôn quân cũng có chút tài đánh bạc, cho nên ngứa tay vô cùng.

Hoàng hậu nửa cười nửa không, không đồng ý cũng không phản đối.

Chỉ là đêm đó, hôn quân bị lăn qua lăn lại liên tục, âm thanh nức nở cũng là bị Hoàng hậu hòa tan trong sự dịu dàng vô biên.

Hoàng hậu không có ý kiến với chuyện chơi bài.

Nếu như hôn quân thích chơi thì cứ chơi đi. Chỉ là đánh bài cần mở miệng. Hoàng hậu liền đến tìm Nguyên Quý nhân, tỉ mỉ học thuộc mặt bài. Chỉ sợ bản thân vừa không chú ý liền thốt ra âm thanh không giống mọi người.

Nguyên Quý nhân có chút ủ rũ. Hoàng hậu rót cho y chén trà hỏi “Sao vậy?”

Nguyên Quý nhân uống trà, buồn bực đáp “Hai người bọn họ đúng là càng ngày càng kỳ cục.”

Hoàng hậu biết, câu này là nói “cá lội giữa lá sen”, liền không cắt đứt mạch luyên thuyên của y “Làm người rơm thì cũng thôi đi, Lăng Bạch kia vậy mà còn cho cái con cá ngốc ấy đánh nhịp theo tiếng đàn! Thậm chí thi thoảng còn nhìn nhau cười! Hừ hừ hừ… Ta thấy, hai con cá này coi người sống là bù nhìn hết rồi!”

Sắc mặt Hoàng hậu trở nên dễ nhìn hơn một chút “Không có gì thì tốt, đừng để Bệ hạ bắt gặp.”

Nguyên Quý nhân thầm nghĩ, Bệ hạ một tuần ở chỗ ngài bảy ngày, còn móc đâu ra thời gian mà đi bắt kẻ thông dâm!

Chỉ là lời này y không dám nói ra.

(*) Nguyên văn 鱼戏莲叶间 – cá lội giữa lá sen (?): Thực ra cũng t cũng không hiểu sao tên của hai người này lại bị Nguyên Quý nhân ghép vào thành cái cụm này. Nghiêm Tài Nhân tên đầy đủ là Nghiêm Ngư Côn (严鱼鲲), còn Lăng Tài nhân tên đầy đủ là Lăng Bạch (凌白). T đoán hẳn là do, tên của Nghiêm Tài nhân có chữ “cá”, cũng liên quan đến cá, tên của Lăng Tài nhân lại liên quan đến một loại thực vật tên là Lúa hoang dã (gốc của Lúa hoang dã được sử dụng để chế biến món ăn như một loại măng) cũng mọc ở vùng ruộng nước, nên Nguyên Quý nhân ví von hoa hòe hoa sói như vậy chăng?:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.