Vì thế...
Hoàng đế mới đuổi theo Thừa tướng?
Điều này tất nhiên... Trăm triệu lần không thể!
Bất quá Hoàng đế bệ hạ tỏ vẻ đây chính là thắng lợi bước đầu, miễn cưỡng cũng có thể xem như...
Xem như đụng đến trái tim của Thừa tướng.
Về ngày tháng sau này liền từ từ đun nước luộc ếch*, từ từ vẽ nên kế hoạch.
*đun nước luộc ếch: nếu bỏ con ếch vào nước nóng nó sẽ nhảy ra ngay, nếu dùng nước lạnh từ từ đun, con ếch sẽ không cảm nhận được, khi nước sôi lên con ếch chết không kịp hiểu vì sao nó chết
Hắn tin tưởng lạc đà cuối cùng cũng bị cây rơm đè ép phải cong lưng, nhưng lúc này vẫn còn cần quá trình, tuổi trẻ khí thịnh cũng cảm thấy khó qua.
Đêm mùa hạ.
Phủ Thừa tướng.
Ao nhỏ ngoài cửa sổ, sen mùa hạ lay động.
Từ trong song cửa truyền ra từng trận thì thầm.
“Cút ngay — “
“Để trẫm hôn một cái, trẫm trở về cung liền, không cho ngươi đừng mơ trẫm rời đi.”
“Ngươi còn không biết xấu hổ —”
“Không cần, thể diện là cái gì? Có thể hôn trẫm sao?”
“Buông tay — Ngươi con mẹ nó nếu còn dám động thủ động — ô...”
“Nói lời thô tục, phạt một cái.”
“Ngươi đủ chưa! Hôn cũng hôn rồi, mau đi về!”
“Đi gì mà đi? Vừa rồi là phạt, cùng với nụ hôn chia tay làm sao có thể đánh đồng?”
“Ngươi — Ngươi—”
................
[Kết thúc]
Đặc biệt còn muốn cắm vào cái mông trước mắt!
Làm thế nào để nhanh chóng cột chặt y cả đời!
Hoàng đế mắt thấy Thừa tướng lại trốn tránh lần nữa, cảm thán: “Ái khánh à, trẫm thật sự đối ngươi cố ý...”
Trong lòng Thừa tướng: ha hả.