Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 29: Chương 29: Dạ Oanh than khóc, lệ nhòa máu tươi*




Thấy bộ dạng của Phương Việt như người mất hồn, Hàn Anh Lô dường như đã hiểu lầm gì đó. Cô còn tưởng Phương Việt mất lòng tin vào khả năng xem bói của mình, vội vàng mở miệng đính chính cho bản thân: “Này này, trước tiên cậu đừng vội không tin, tôi cảm thấy lá thứ hai sẽ bói đúng đấy.”

Vừa nói, cô vừa đưa lá bài cho Phương Việt xem.

Mặt trên vẽ một người phụ nữ đoan trang, nghiêm túc, đang ngồi ở trên ghế, mặc một chiếc áo khoác rộng lớn và kín kẽ. Cho dù là động tác, vẻ mặt hay màu sắc của lá bài đều toát ra một cảm giác lạnh lẽo.

“Lá The High Priestess này mô tả rất sát trạng thái tình yêu của cậu, cậu nhìn một chút đi, trông đứng đắn quá! Hơn nữa, lá này còn nói, người yêu của cậu có vẻ bề ngoài lãnh đạm nhưng bên trong nhiệt tình như lửa, cậu rút được lá này có nghĩa là trong lòng đang ẩn chứa tình yêu cuồng nhiệt đó! Không phải trong lòng cậu đã có đối tượng rồi đấy chứ?” - Cô vừa nói vừa híp mắt, trêu ghẹo Phương Việt.

“...Sao lại thế được.” - Phương Việt không tự nhiên chớp mắt, giấu đầu hở đuôi trả lời - “Mấy câu đầu còn chuẩn, chỉ có câu cuối không đúng với tôi lắm.”

Mặc dù lúc nghe Hàn Anh Lô giải thích, trong đầu cậu đã hiện lên một bóng người, nhưng cậu hoàn toàn không muốn thừa nhận. Cái người trong đầu đó còn không trả lời tin nhắn của cậu, làm cho cậu có cảm giác bây giờ mà thừa nhận thích cậu ta thì cậu thua rồi.

Ý thức được tính tình trẻ con của mình và hành động kì cục sau đó, Phương Việt muốn tự cười nhạo bản thân.

“Được rồi. Lá thứ ba, Five of Swords.” - Hàn Anh Lô nghi hoặc ngừng lại một chút, mặt đầy vẻ lúng túng - “Có thể tôi hiểu sai, cậu bốc được lá này biểu thị cho việc cậu có xu hướng tái hợp lại với người yêu cũ, hoặc là thái độ của một trong hai người ngày càng rung động vì đối phương...”

Cô càng nói càng thiếu tự tin, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng bắt đầu tự nghi ngờ chính mình: “Haiz, tôi nói cũng không chuẩn lắm, có thể là do tôi chưa học đủ, phải luyện thêm chút nữa.”

Dù sao, Phương Việt chưa yêu đương bao giờ, tìm ai mà tái hợp được đây?

Phương Việt cười khẽ hai tiếng, an ủi: “Không sao, cậu nói tiếp đi, khá thú vị.”

Hàn Anh Lô nhoẻn miệng, trầm mặc mấy giây rồi cũng nhướng mày, cười: “Được rồi, vậy tôi cứ tha hồ nói, cậu tùy ý nghe, coi như chúng ta đang xem cho vui.”

“Chuẩn bị tinh thần cho tốt đi, từ giờ tôi có thể sẽ buông thả bản thân chém gió, sở trường của tôi là bịa chuyện đấy.” - Cô nhe răng dọa nạt Phương Việt, bộ dạng hình như còn có chút ác ý.

Hàn Anh Lô tiếp tục phân tích: “Lá thứ tư: The Devil, không ổn rồi nha em trai Phương Việt, lá bài này khiến tôi chỉ có thể liên tưởng đến việc, đối phương là một ông trùm xã hội đen, chủ tịch xấu xa mê người, vương gia tà ác, ác ma cố chấp... Có tình cảm sâu nặng đến mức biến thái đối với cậu, thà hại mọi người cũng không hại cậu, cả ngày chỉ muốn cất giấu cậu đi hahahahahahahahahaha...”

Phương Việt:.......

Nhìn Hàn Anh Lô tự lấy cậu làm nhân vật chính trong một câu chuyện tình yêu máu chó, nói buông thả, thật sự là thả đến mức không có giới hạn.

Cậu có chút bất lực, cũng lại cảm thấy hài hước vô cùng, cũng cười theo.

“Thôi, tôi cũng không giải thích được gì, chờ sau này tôi luyện lên tay rồi thì lại xem giúp cậu nhé.” - Sau khi đùa giỡn xong, Hàn Anh Lô mới bình tĩnh lại. Cô áy náy xếp lại mấy lá tarot chưa xem trên bàn - “Mấy cái này vẫn nên để người lạ xem cho. Cậu nhìn xem, tôi biết rõ chuyện của cậu, thông tin không khớp, tôi cũng không bịa ra được.”

Thế nhưng, cô lại lập tức nói một cách cẩn thận: “Nhưng mà, bài mới của tôi chưa có bóc ra đâu. Xem cũng xem rồi, chúng ta xem tiếp cái này nữa nhé? Mặc dù tôi phân tích tarot không chuẩn, nhưng nhỡ đâu cũng có thể gợi ý cho cậu điều gì đó bằng bộ bài này thì sao?”

Nhận ra được sự mong đợi trong mắt Hàn Anh Lô, Phương Việt rất tự nhiên ngồi về chỗ cũ, gật đầu.

Cô mới mua một bộ bài Oracle* mới, nghe nói có liên quan đến tình duyên, các lá bài rất mới và mịn, hình ảnh được vẽ tinh xảo.

“Được rồi, cái này khá đơn giản, chúng ta sẽ rút ba lá, xem xem gần đây thần hộ mệnh chỉ dẫn cho cậu những gì, muốn nói với cậu điều gì nhé.” - Hàn Anh Lô vừa nói vừa bóc bài mới ra, qua loa nháo lên vài lần.

Phương Việt không vì Hàn Anh Lô xem bói không chuẩn lắm mà thờ ơ, vẫn rất nghiêm túc như cũ rút ra ba lá hấp dẫn cậu nhất.

“Xong, chúng ta cùng xem một chút, theo thứ tự là “Cậu được yêu thương”, “Người trân quý”, “Năng lượng tình yêu trên vũ trụ vì cậu mà hội tụ“...” - Lông mày Hàn Anh Lô nhướn lên, vừa lật bài vừa xúc động nói - “Ồ, tất cả đều là tình yêu, thần hộ mệnh của cậu cũng yêu cậu quá cơ.”

Phương Việt chậm chạp nhìn chữ viết trên mặt lá bài, trong lòng thấy hơi ngứa ngáy. Cậu co tay lại, nắm thành quả đấm rồi đưa lên che miệng, ho khan một tiếng để che giấu cảm giác mất tự nhiên giống như lúc cậu được thổ lộ vậy.

“Cũng không có tin tức gì khác, tôi cảm thấy, thần hộ mệnh của cậu có thể đang khích lệ cậu đó, vừa tốt vừa ấm áp quá đi. Đến đây là xong rồi nhé.” - Cô nhún vai, cười hì hì rồi cất bài đi.

“Cậu yên tâm, sau khi tôi về, nhất định sẽ luyện tập để tiến bộ kỹ thuật thật tốt, lần sau cậu nhờ tôi xem bói, tôi tuyệt đối khiến cậu phải nhìn bằng con mắt khác.”

Lần xem bói cho vui không có kết quả này cứ như vậy kết thúc, Hàn Anh Lô cố ý pha trò chào Phương Việt, nói ra lời thề nguyền kia.

Sau đó, hai người vẫy tay chào tạm biệt ở cửa nhà ăn. Phương Việt lặng lẽ lấy điện thoại ra, chuyển lì xì cho cô, đồng thời để ý đến việc Mạnh Duy Nhất vẫn không trả lời tin nhắn của cậu.

Cho dù ban đầu, cái câu “Có phải cậu thích tôi không?” kia có chút bộp chộp thật, mấy câu sau cũng không chữa cháy được cái gì hết, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ một lời hồi đáp nào.

Chuyện này khó xử quá đi.

Trong lòng Phương Việt lập tức cảm thấy buồn rầu, cậu chỉ có thể tự lừa gạt mình rằng Mạnh Duy Nhất vẫn chưa thức dậy, cho nên chưa thấy tin nhắn.

Cậu vừa mới điều chỉnh lại tâm trạng không quá thoải mái của mình, ngẩng đầu lên thì phát hiện, lời dối lòng của mình ban nãy đã nhanh chóng bị phá vỡ.

Ngoài cửa phòng ăn thứ nhất cách đó không xa, có một bóng người quen thuộc đang xếp hàng mua khoai nướng. Dù chỉ có một cái gáy, Phương Việt cũng không thể không nhận ra phong cách đồ tối và dung mạo đầy khí chất kia, rõ ràng là Mạnh Duy Nhất mà!

Không nghĩ ra Mạnh Duy Nhất còn ăn mấy loại cây củ nướng chín như vậy, bộ dạng cao quý ngạo mạn của hắn sẽ làm người khác cho rằng, hắn không nhiễm khói lửa nhân gian.

Lồng ngực đột nhiên dâng lên một cảm giác cay đắng vô cùng, Phương Việt dừng chân tại chỗ hai giây, nhanh chóng cúi đầu xuống, trốn đến chỗ trong cùng bên cạnh cửa sổ để xếp hàng.

Thật ra thì, ngay cả ăn cơm cậu cũng không có tâm trạng.

Không có một người hiện đại nào mà không dùng điện thoại kiểm tra thông báo cả một buổi sáng hết.

Mạnh Duy Nhất dậy sớm, nhất định là có nhìn thấy nhưng không muốn trả lời.

Bóng lưng Phương Việt mang vẻ cứng ngắc, đứng không nhúc nhích, khuôn mặt như thiếu đói mà gọi một phần cơm, sau đó ngơ ngác đứng chờ, tâm tình rối loạn.

Cậu tất nhiên không biết, cách một đám người đông nghịt, có một người đang đứng trước quầy bán khoai lang, lặng lẽ xoay người lại, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào chỗ cậu đang đứng.

Trong tay cậu ta xách hai túi khoai lang nóng hổi, đang bước từng bước tiến vào nhà ăn.

“Đàn anh, anh cũng tới ăn cơm sao?”

Tâm trạng của Phương Việt đang buồn rầu thì nghe thấy một âm thanh mang vẻ kinh ngạc và vui mừng vang lên bên tai. Sau đó, bả vai của cậu bị người đó nắm lấy như thể rất quen thuộc.

Phương Việt cau mày, nhanh chóng tránh ra, quan sát chàng trai cơ bắp trước mặt.

Đầu đinh, mặt dài, môi dày, trông mặt hơi quen, hình như là... Bạn học họ Khương nào đó bị nước mỳ đổ lên người không lâu trước kia.

Cậu không có ấn tượng tốt về người này lắm, nên cũng không tỏ vẻ hòa nhã với cậu ta, gật đầu nhẹ sau đó bước sang bên trái, cách xa người kia một chút.

“Anh còn nhớ em không, em là Khương Bác Uy.” - Người nọ nở một nụ cười không đứng đắn, ánh mắt chớp chớp dường như đang nháy mắt với Phương Việt, bày tỏ tình cảm với cậu.

Xem ra, sau khi bị đổ nước mỳ thì cậu ta vẫn không có ý định lùi bước.

Thái độ lạnh lùng của Phương Việt cũng không ảnh hưởng gì đến cậu ta. Cậu ta từ từ tiến lên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Tại sao không đồng ý lời mời kết bạn của em.”

Cậu ta hỏi thì không sao, hết lần này đến lần khác còn vừa cười vừa đưa tay muốn vỗ mông Phương Việt, dùng cách thức thân mật như vậy để sờ soạng cậu.

Bọn họ thực sự không có quen thân đến mức này đâu đấy?!

Bởi vì ánh sáng trong nhà ăn khá mờ, có lẽ là do đèn được bật cả ngày, hoặc bởi vì lâu rồi không sửa sang lại, bóng đèn cũ kỹ trên trần nhà đột nhiên nhấp nháy hai cái.

Phương Việt chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy, tâm trạng vốn đã không tốt, giờ lại càng phiền muộn hơn.

Cậu hất tay của người kia, vừa định nghiêm túc chỉ trích thì nghe thấy một tiếng nổ “Choang” vang lên, toàn bộ phòng ăn cũng trở nên tối hơn.

“A a a -”

“Má ơi, xảy ra chuyện gì thế, hù chết tôi rồi!”

“Cái gì vậy, bị nổ à?”

Âm thanh của các mảnh vụn rơi xuống đất cậu nghe không rõ lắm, bởi vì bên tai đang vang lên tiếng kêu gào đau đớn của Khương Bác Uy, đồng thời còn có những tiếng mắng mỏ chửi tục, tiếng hét lớn nhỏ chói tai bên trong nhà ăn.

Tất cả chỉ vì -

Bóng đèn trên đầu Phương Việt bị nổ.

Khiến cho tất cả các bóng đèn khác ở nhà ăn vụt tắt theo.

Phương Việt sửng sốt một giây, buồn phiền đang dâng lên bị tai nạn này cắt đứt. Cậu không khỏi sợ hết hồn, cả người run lên, may mà không có bị thương.

Dưới chân cậu đều là mảnh vụn bóng đèn, rơi xuống thành một vòng xung quanh, dường như có một lớp khiên bảo vệ, ngăn chúng không đâm vào người cậu.

Nhưng Khương Bác Uy cũng đứng dưới bóng đèn thì không may mắn được như vậy. Cậu ta hình như là đã bị các mảnh vỡ quẹt vào người, không ngừng kêu rên.

Có hai thành viên trong đội bóng rổ cao lớn thô kệch đứng đó không xa chạy tới, cậu thở hổn hển, đang cố gắng bình tĩnh lại thì đột nhiên nghe được có người đứng sau lưng mình nói một câu: “Đừng sợ.”

Cậu theo bản năng quay đầu lại, lập tức đối mặt với một đôi mắt mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.

Hoặc phải nói là, cậu không dám nhìn.

Mạnh Duy Nhất đứng trong đám đông hỗn loạn, đôi mắt sáng trong vô cùng. Chẳng qua là, vẻ mặt của hắn trông có vẻ cũng không được tốt cho lắm. Có vài biểu cảm mà Phương Việt giờ mới được nhìn thấy, nó tương đối phiền muộn và mang cảm giác lạnh lẽo.

Thế nhưng, sau khi đối diện với ánh mắt của Phương Việt, trên mặt hắn nhanh chóng xuất hiện một nụ cười nhẹ, sau đó tự nhiên đứng trước mặt cậu, đưa cho cậu một túi khoai lang nướng.

Hành động này xem như là đang lấy lòng đấy hả?

Phương Việt có chút bối rối, còn thấy hơi ngượng ngùng.

Thật ra cậu đã dự định làm ra một vài vẻ mặt lạnh lùng khi đối mặt với đối phương rồi, nhưng trên thực tế, vào thời điểm cậu thực sự gặp người ta, mấy phản ứng làm màu trong đầu cậu ngay lập tức hóa thành công cốc.

Nhưng đồng thời, cậu cũng chú ý đến bàn tay của Mạnh Duy Nhất dường như đang run lên.

Vì sao...

Vì hồi hộp hay là vì sợ, hoặc là đang kiềm chế tâm trạng gì đó sao?

Nghe nói một số tội phạm giết người thành thạo bệnh hoạn sẽ hưng phấn run rẩy không ngừng trước khi hành động.

Đầu óc chậm chạp của Phương Việt vẫn chưa bị người mình thầm mến chiếm cứ hết, lý trí còn sống đang gõ một tiếng chuông cảnh báo.

Cậu vừa không kiềm chế được mình thích Mạnh Duy Nhất, vừa cảm thấy đối phương rất nguy hiểm, thật sự quá mâu thuẫn.

Phương Việt không nhận lấy túi khoai kia ngay lập tức, mà rũ mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thuận miệng hỏi: “Có phải hôm nay cậu rất bận không, tôi chưa thấy cậu trả lời tin nhắn của tôi?”

“......” - Mạnh Duy Nhất ngừng lại động tác một chút, vẻ mặt trở nên mất bình tĩnh hiếm thấy rồi chớp mắt, bộ dạng có vẻ hơi hoang mang.

Cậu không hiểu ý của hắn là gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được đối phương vẫn duy trì thiện cảm giống như trước đối với mình, bèn nhanh chóng thuận theo tiếng lòng, đáp lại: “Có phải cậu chưa mở điện thoại ra hay không? Thôi không sao, cũng không phải tin gì quan trọng.”

Nói xong, cậu nở nụ cười.

“Ừm, điện thoại...” - Mạnh Duy Nhất hơi đảo mắt, ngừng lại một chút rồi nói - “Tôi chưa mở, xin lỗi, tôi đi về rồi sẽ xem qua.”

Phương Việt nhận lấy khoai nướng, nói: “Cảm ơn.”

Đúng lúc người ta cũng làm xong cơm cho cậu, vì vậy cậu bèn xách theo hộp cơm rồi sánh vai cùng Mạnh Duy Nhất đi ra ngoài.

________________________________

Tiêu đề: Đề huyết Dạ Oanh 啼血夜莺, trong đó, từ 啼血 (đề huyết) được xuất phát từ một điển cố Trung Quốc, hoàng đế bị sát hại, nhưng quá yêu hoàng hậu mà linh hồn hóa thành con chim đỗ quyên, mỗi ngày đều ở trong điện của hoàng hậu cất tiếng hót như tiếng rên đến thê lương, khóc đến mức chảy ra cả máu.

*Bài Oracle là một loại bài bao gồm những lá bài chứa đựng các thông điệp trực tiếp, ngắn gọn cho người đặt câu hỏi. Những câu hỏi và câu trả lời này thường được tiên đoán từ thiên nhiên và có ý khuyên người hỏi nên nhìn thẳng về tương lai phía trước. (Nguồn tham khảo: Mystic Tarot).

Chương này hơn 7k chữ, mình lại tách ra làm hai phần nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.