Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 61: Chương 61: Hải Yêu ngày tận thế (1)




Morren nằm thở dốc một cách yếu ớt trên boong thuyền như con cá sắp chết. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng vượt qua cảm giác đau đầu và buồn nôn, thử cố gắng nhớ lại cảnh kỳ dị mà mình đã vội vàng nhìn thoáng qua.

Bây giờ cậu vẫn không có cách nào để phân biệt cảnh tượng đó có phải là sự thật hay không. Thứ cậu nhìn thấy là một gương mặt dẹt với những đường nét kỳ quái bất thường, nó lặn xuống dưới biển và nhìn chằm chằm Morren qua mặt biển trong suốt.

Đây là một chuyện hoàn toàn vô lý...

Con thuyền viễn dương này đã ra khơi được khoảng mười ngày, bọn họ đang lênh đênh trên vùng biển chẳng gần vùng duyên hải là bao, cho dù có người rơi xuống biển và mất mạng thì cũng không thể trôi dạt tới nơi đây. Mà động tác của người đó linh hoạt và thành thạo như cá bơi, lại còn cả ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu không rời khiến cả người cậu run rẩy, làm sao mà là người chết được?

Nhưng mà, nếu là người sống thì càng bất khả thi!

Chẳng lẽ lời cảnh báo điên cuồng của bà Joan là sự thật ư?

Morren không dám nghiền ngẫm. Tim cậu đập như đánh trống, đôi mắt vừa xót vừa trướng hốt hoảng mở ra, không ngừng phát run nhìn bầu trời xanh thẳm.

Cậu không dám nghĩ đến cảm giác bị động rơi xuống nước ban nãy, cũng không dám nhớ lại gương mặt rất giống con người nhưng lại vô cùng đáng sợ bên dưới biển khơi một lần nào nữa.

“Morren, cậu có ổn không?” - Brigde lo âu đứng bên cạnh cậu, vừa nói vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn về đằng sau, dè dặt như thể sợ có người nào đó sẽ tới đây.

“Cả người cậu ướt sũng vì nước biển rồi, hay là, chờ một lúc nữa chúng ta lén lấy cớ đi vệ sinh rồi đổi quần áo...”

Nó còn chưa nói hết, tiếng bước chân “cộp cộp” và một giọng nói ồm ồm như đang mất kiên nhẫn đã vang lên:

“Tỉnh chưa? Còn khỏe thì đứng lên làm việc đi, đừng có mà lười!”

Người vừa tới là Ferguson - vị thuyền trưởng có quyền uy cao hơn ba vị thuyền phó. Ông ta mặc một bộ đồng phục khá tôn lên phong thái của một người đứng đầu, cơ thể cường tráng, làn da ngăm đen, trên khuôn mặt có râu quai nón và vòm miệng hơi hô ra.

Trước kia ông ta làm người đại diện, đi tới cảng Yeomans của Morren và Brigde để chiêu mộ thủy thủ.

“Làm ăn cẩu thả vừa. Có biết bọn tao đã lãng phí bao nhiêu nhân lực vì sai lầm của mày không? Có biết bỏ thời gian đi cứu mày tương đương với việc tổn thất bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu tiền bị trôi đi hay không?” - Ferguson trừng mắt, giận dữ nói. Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Morren rồi lạnh lùng “hừ” một tiếng - “Nếu đây chỉ là một con thuyền bình thường thì mày đã chết lâu rồi, không có ai quan tâm sống chết của mày đâu. Được người khác nhặt cho cái mạng xong thì nhanh chóng cảm ơn gia tộc Scott rồi tranh thủ thời gian đi làm việc đi! Bọn tao không nuôi phế vật!”

Ông ta nhìn Morren chằm chằm. Mãi cho đến khi Bridge cuống cuồng đỡ cậu đứng dậy rồi khó khăn trở về chỗ mình phụ trách, ông ta mới rời khỏi boong thuyền.

Tất nhiên Morren nghe hiểu ý của Ferguson.

Chính cậu cũng cảm thấy vui mừng.

Quả thật giống như lời ông ta nó, nếu cậu rơi xuống từ trên một con thuyền khác thì e rằng cũng chỉ có một con đường chết.

Bây giờ bọn cậu đang làm việc trên con tàu được coi là tài sản của gia tộc Scott. Nó khác biệt với những con thuyền đánh cá ở chỗ phải gánh vác sứ mệnh của tư bản. Con tàu viễn dương này không chỉ thực hiện nhiệm vụ đánh bắt cá, mà còn đảm nhiệm việc thăm dò một thế giới mới chưa ai biết, lao tới một vùng biển khác để mở đường, lợi dụng điều đó để khiến gia tộc Scott trở thành gia tộc tiên phong trong việc tìm kiếm tài nguyên thiên nhiên.

Gia tộc Scott là một thế lực tư bản to lớn và nổi tiếng trên lục địa. Họ phất lên từ khoảng năm mươi năm trước bởi sự nhạy bén trong lĩnh vực kinh tế và dẫn đầu trong việc tham vọng đặt chân lên đại dương.

Nhưng đối với mọi người mà nói, họ chưa từng biết đến thứ gọi là hành trình viễn dương, cũng không hề biết sự nguy hiểm của nó.

Thủy thủ cũng chẳng phải một nghề lãng mạn nào cả, ở thời đại này chỉ có những người nghèo không có tiền mới chấp nhận phục vụ vì những đồng lương bán mạng. Người ta cũng sẽ chỉ tiến hành chiêu mộ thủy thủ ở những khu ổ chuột, ví dụ như cảng Yeomans chẳng hạn.

Chủ yếu là đa số mọi người đều cảm thấy sợ hãi khi nói đến cái nghề này, bởi thế cho nên tư bản không thể để bất cứ một sự việc liên quan đến tính mạng nào được xảy ra. Vì danh tiếng và tiền đồ rộng mở, người đại diện của gia tộc Scott chắc chắn sẽ ra lệnh cứu cậu.

Morren mặt mũi trắng bệch vịn tay lên lan can, cả người cách xa mép thuyền một chút và không dám đứng đứng gần lại, cũng chưa dám giăng lưới bắt cá ra.

Tình trạng thân thể và tâm lý vẫn chưa hồi phục, thế nhưng cậu không có thời gian để nghỉ ngơi ổn định lại.

Mặc dù cảm thấy hơi áy náy, nhưng giờ cậu chỉ có thể di chuyển con quay gỗ một chút.

“Không sao đâu, sau khi làm xong tôi chia cho cậu một miếng cá, chúng ta cùng nhau ăn cơm.” - Brigde lặng lẽ nói nhỏ vào tai cậu.

Đây cũng là lệnh mà Ferguson mới đưa ra.

Vì mấy ngày trước mưa như trút nước, cho nên thời gian rời cảng và một vài kế hoạch được sắp xếp trước bị sai lệch. Đồ ăn dự trữ bị thiếu một chút, bọn họ chỉ có thể cố gắng tiết kiệm, vừa ra khơi vừa đánh bắt cá để ăn.

Bởi thế cho nên tất cả thủy thủ trên thuyền đều phải ra ngoài bắt cá, người nào bắt được con lớn nhất thì có có thể ăn thêm một chút rau cải. Còn ai không bắt được con nào thì chỉ có thể ăn bánh bao khô vào buổi tối.

“Cảm ơn...” - Morren cảm động nói cảm ơn với nó, đôi môi khô khốc mấp máy vài lần nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng thều thào.

Cậu thấy rất có lỗi, bởi vì bản thân đã gây ra nhiều phiền toái hơn cho Brigde. Rõ ràng lúc rời khỏi cảng Yeomans, cậu đã hứa với bà Joan sẽ chăm sóc cho cháu trai của bà thật tốt, thế mà bây giờ Brigde lại là người chăm cậu.

Brigde vẫn luôn là một đứa nhát gan, thể trạng của nó yếu hơn những thằng con trai khác, sức lực cũng không sánh được với người bình thường. Bà Joan vẫn luôn luôn phản đối nó tham gia hôm chiêu mộ thủy thủ, nhưng nó lại lén bà đi ứng tuyển.

Trước cái ngày lên thuyền rời cảng, nó không thể nói dối được nữa. Sau khi bà Joan biết còn phát điên lên, lao tới ngăn nó lại...

Dáng vẻ ấy của bà khiến người ta vừa sợ vừa thương tâm.

Sau đó Morren có hỏi Brigde, nó mới bất đắc dĩ thở dài: “Bà nội tôi suốt ngày nói trên biển có yêu quái hút hồn con người, có lẽ là vì cái chết chìm của cha tôi hồi còn trẻ cho nên bà mới nghĩ như vậy. Tất nhiên tôi không muốn bà đau lòng, nhưng mà mắt bà mù hoàn toàn rồi, tôi không thể khiến bà cực khổ thêm được. Vất vả mãi mới có cơ hội kiếm tiền, tôi không thể bỏ nó được...”

......

Morren đang miên man suy nghĩ thì bỗng thất Bridge trừng mắt nhìn về cậu với một vẻ không bình thường chút nào.

Cậu sửng sốt một lúc rồi ngay lập tức hiểu được ý của nó, bèn vội vàng kiễng chân, cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi của cơ thể mà đứng thẳng rồi làm ra vẻ đã giăng lưới ra xong xuôi. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện chân cậu còn đang run, không có lan can chống đỡ thì cậu chắc chắn sẽ ngã khuỵu xuống đất.

Brigde đang định nhắc nhở cậu, tiếng dây ma sát với con quay lại vang lên.

Trước giờ mỗi bước chân của Ferguson đều phát ra âm thanh rất lớn, nhưng lần này ông ta lại đi nhẹ không một tiếng động.

Morren còn chưa nghe thấy gì thì đã có ai đó vỗ lên bả vai cậu.

Lần này thì đúng là một cọng rơm đè chết con lạc đà, Morren ngay lập tức lảo đảo ngã xuống đất.

“...Cậu chủ, tôi không hề mạnh tay!”

Tiếng giải thích của người đàn ông mặc âu phục vang lên. Người đã vỗ vào vai Morren lúng túng quay đầu, đùn đẩy trách nhiệm với cậu chủ trong miệng của hắn.

“Đỡ cậu ta lên, đưa vào phòng nghỉ ngơi... Ọe...”

Vừa mới yếu ớt ra lệnh xong xuôi thì người đó đã cất lên một tiếng nôn ọe.

Morren ngã đập đầu xuống đất, vài tiếng “ong ong” truyền đến bên tai. Cậu nghe cuộc trò chuyện của hai người kia, chậm chạp ngước mắt nhìn sang thì chỉ thấy mái tóc ngắn màu bạch kim gọn gàng đằng sau gáy, quần áo sang trọng và sắc mặt xanh xao của một chàng trai anh tuấn. Hắn đang vịn lên lan can, mà ngay sau đó đã bất chấp hình tượng mà nhào cả người ra biển để nôn mửa.

Trên bề nổi mà nói, đó là người có thân phận cao quý nhất trên con tàu này - đứa con thứ sáu của ông chủ gia tộc Scott, Victor.

Sở dĩ lại nói là “trên bề nổi” là bởi, đằng sau thân phận đó còn có một câu chuyện rất phức tạp.

“Thưa cậu, tôi đã nói cậu bị say sóng nghiêm trọng như vậy thì không nên đi lại cơ mà!”

Người đàn ông mặc âu phục đang cúi người đỡ Morren bỗng kêu lên một tiếng. Anh ta luống cuống chạy tới, không quên nạt Bridge đang đứng ngơ ra bên cạnh: “Bắt cá cái gì, nhanh chân trợ giúp đi!”

Anh ta vừa mới ra lệnh cho Brigde xong xuôi thì chuyện đáng sợ đã xảy ra.

Morren chống hai tay để ngồi lên, một bóng người rơi xuống biển xẹt qua ánh mắt của cậu.

Thần tốc vụt xuống khiến người khác không kịp trở tay.

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều sững sờ bất động khi nghe thấy một tiếng “ùm” thật lớn vang lên.

Người đàn ông mặc âu phục bàng hoàng hét lớn, những giọt nước còn đang bắn tung tóe lên thuyền.

Cậu chủ gia tộc Scott, cũng ngã xuống biển...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.