E rằng người không có khả năng thích ứng cao sẽ không thể nào chịu đựng được cảm giác chấn động khi nhìn thấy hai cái xác kia. Morren cũng coi như là một người đã trải qua sóng to gió lớn, ấy thế mà cậu cũng không dám nhìn kỹ thi thể nát tươm của tên què chân kia một chút nào.
Nửa người của hắn ta và Griffin đều bị thân cây đập xuống đến mất cả hình dạng ban đầu, mà cái cây không quá to kia lại như thể nặng cả ngàn cân.
Người xấu bị trừng phạt, nhưng hình phạt ấy lại tàn khốc vô cùng, thậm chí nó còn vượt xa mức độ trừng trị thông thường.
Điều gay go hiện tại đó là ở xã hội ngày nay, tội phạm phải bị pháp luật trừng trị mới hợp lý. Khi thần linh tự gia nhập vào xã hội loài người, ngài cũng không thể trở thành người phán xét duy nhất. Trừ phi ngài lại muốn phá vỡ trật tự khó khăn lắm mới được gây dựng và duy trì.
“Thôi xong, bây giờ chúng ta vi phạm quy tắc của loài người rồi.” - Gương mặt trắng bệch của Morren nghiêm lại.
Đáng ra cậu có thể thẳng thắn vạch trần bí mật của Griffin mà chẳng sợ gì, ông ta mới là người bị luật pháp xử lý. Nhưng bất kể Griffin đã làm những điều xấu xa đến thế nào, thì bây giờ ông ta và tay sai vẫn chết thảm dưới tay hai người bọn cậu.
Mặc dù bị cây đập lên thì có thể lấy cớ là do thiên tai, nhưng hai thi thể này... Người ta vẫn có thể tra ra nhát dao chí mạng trên người bọn họ.
Trừ phi có thêm một cái cây nữa đổ xuống rồi đập nát nửa người còn lại của hai người đó. Chuyện này chắc hẳn không thể xảy ra, Morren cũng sẽ không thể nghĩ đến cách làm hết sức tàn nhẫn như vậy.
Cho dù ban đầu cậu có mục đích tự vệ, nhưng cậu và Vlad vẫn là hung thủ giết người.
Tất nhiên Morren không hề trách Vlad ra tay quá nhẫn tâm. Vì cứu cậu nên hắn mới xuất hiện, hành động mạo hiểm như vậy đúng là có lỗi với cái mạng mà hắn mãi mới nhặt được về.
Hình như phản ứng của Vlad chậm chạp hơn rất nhiều. Hắn ung dung đặt câu hỏi: “Ai có thể định nghĩa được quy tắc?”
“Đại đa số người.” - Morren suy nghĩ khá nhiều thứ trong vài phút ngắn ngủi, sau đó cúi đầu thở dài - “Do em vô dụng quá, ngài thậm chí có thể sáng tạo ra quy tắc vì em, mà ngay cả việc thay đổi quy tắc vì ngài em cũng không làm được. Vậy thì...”
Cậu nhớ về những kiếp trước, dường như cậu luôn chăm chăm nghe theo những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, nghe theo đạo đức và danh dự của mình để rồi bị động rơi xuống đầm lầy. Cái lần bị tòa thánh buộc tội và bị trói lên giàn hỏa thiêu, cậu cũng không thể phản kháng. Còn lần này cậu thật sự “phạm tội“... không biết kết cục có giống nhau không nhỉ, hay là còn kinh khủng hơn thế?
Morren nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi. Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt cậu càng sáng ngời và chứa đầy vẻ kiên định.
“Vậy thì, chúng ta trốn đi.” - Morren tiến lên một bước, cầm chặt tay Vlad.
Lòng bàn tay của Vlad vẫn lạnh như băng, nhưng dường như cậu có thể liên tục cảm nhận được nhiệt độ và năng lượng trong bàn tay ấy.
“Lúc nào cũng chờ người khác thu xếp cho mình, thỉnh thoảng em cũng muốn phản nghịch một chút.” - Morren nói.
Mặc dù cậu đã có kí ức của những kiếp trước, nhưng vẫn không thể nào biết được con đường mai này sẽ ra sao. Nhưng trong lúc không rõ ràng và chẳng tỏ tường về tương lai ấy...
Vlad chính là ngọn hải đăng của cậu.
......
Tiếng sấm khiến người ta hoảng sợ kia rốt cuộc đã ngừng lại.
Zoerman lật cái chăn đang trùm lên đầu mình ra, yên lặng nhìn ô cửa sổ được rèm cửa che kín, trong lòng thầm đoán rằng sẽ không có mưa to. Ông lật người, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
Zoerman đã làm quản gia cho nhà Squier được hai mươi năm. Ông bắt đầu phục vụ tại đây từ khi ông vẫn là một đứa con nít ranh, đã từng chứng kiến vợ chồng Squier lần lượt qua đời, chứng kiến cậu chủ nhỏ Morren đã lớn lên với một tuổi thơ cô đơn như thế nào. Và bây giờ, ông còn chứng kiến cậu dần dần trở thành một quý ông điềm đạm và lễ độ.
Không cần người khác dạy bảo quá nhiều, Morren đã là một cậu bé hiểu chuyển kể từ khi còn nhỏ. Lúc đi học, cậu là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời nhất, từ trước đến giờ cũng không hay gặp xui xẻo.
Bởi vì tiếng sấm vô cùng kinh khủng ban nãy, cho nên ông mới trằn trọc cả đêm chưa ngủ được. Khoảnh khắc tiếng gõ cửa của Morren vang lên, Zoerman thấy khiếp sợ cực kì.
Đầu tiên ông còn tưởng mình đang nằm mơ, bởi lẽ lúc này Morren hẳn là nên ở trường học mới đúng.
Zoerman mở trừng mắt rồi ngồi dậy, không biết ai đang cất lên giọng nói quen thuộc đến vậy ở ngoài cửa.
“Bác quản gia! Phiền bác mở cửa cho chúng cháu với!”
Phòng ngủ của Zoerman ở tầng một, ông có thể nghe được giọng nói này một cách rất rõ ràng.
“Cậu Morren?! Là cậu à, sao cậu lại...” - Ông vội vã mở cửa ra, sau khi nhìn thấy có hai người ngoài cửa thì ngạc nhiên lùi về sau một chút.
Chắc hẳn Morren đã dẫn cái người nhìn không hề dễ chọc kia trèo qua tường rào và lan can sắt bao xung quanh ngôi nhà, đêm hôm khuya khoắt trốn khỏi trường rồi chạy về đây với một dáng vẻ rất nhếch nhác.
Một người quy củ như Morren sao lại có hành động phản nghịch khác người như thế này được, lại còn không hề sợ sệt chút nào nữa chứ?
Zoerman theo bản năng bấm ngón tay mình lên da thịt. Rất đau, đây là thật, đây không phải là mơ.
“Xin lỗi, cháu gặp phải chút chuyện, trước tiên đi vào đã rồi cháu sẽ giải thích với ông.” - Hơi thở của Morren dần dần bình thường trở lại.
Cậu thắp nến trong phòng khách lên. Dưới ánh nến, Zoerman nhìn thấy vết máu trên người của Morren và Vlad.
Hô hấp của ông dồn dập hơn, suýt chút nữa đã tắc thở. Ông vừa mới vịn vào cầu thang, chưa kịp đứng vững thì đã nghe thấy Morren nói một câu mà ông khó có thể tiếp thu nổi:
“Quản gia... À không, bác Zoerman, bác bị đuổi việc.” - Morren nghiêm túc, giọng nói hơi run lên vì tiêu hao thể lực nhưng lại mang theo một vẻ kiên định khó xoay chuyển - “Cháu sẽ bồi thường cho bác một nửa gia sản của gia tộc Squier. Nếu như không ngại, trang viên này cũng đứng tên bác luôn, chỉ là thủ tục sẽ hơi rắc rối một chút.”
Morren nghĩ tính toán của mình đã ổn rồi, cậu sẽ dùng một nửa tài sản còn lại để cùng Vlad cao chạy xa bay.
“... Cậu, cậu nói gì thế?” - Zoerman đang ngồi bệt dưới đất bỗng ngẩng đầu, run rẩy cất giọng.
“Xin lỗi bác, cháu chuẩn bị chạy trốn. Cháu không muốn bác bị liên lụy chỉ vì chuyện này. Đại khái mấy ngày sau sẽ có người đến đây, bác cũng có thể bán luôn trang viên này đi cũng được. Khối tài sản kia có thể giúp bác không lo cơm ăn áo mặc cả đời.” - Morren áy náy mím môi, sau đó lại nói tiếp - “Cháu giết người rồi.”
Dường như Zoerman đã mất đi năng lực đặt câu hỏi. Ông mấp máy môi vài lần, nhưng không thể nói ra bất cứ điều gì.
Ông ngồi ngây như phỗng dưới đất, cơ thể hơi động đậy. Morren chưa bao giờ to gan như vậy, lần này lại muốn giết người bỏ trốn, hiển nhiên là cậu cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào cả.
Cậu cũng đang rất căng thẳng, không giải thích thêm gì nữa với Zoerman mà muốn dẫn Vlad về phòng của mình, sắp xếp một số đồ đạc nhỏ gọn cần thiết để lên đường chạy trốn ngay trong đêm.
“Vlad...” - Cậu quay đầu nhìn, nhưng lại phát hiện ra trạng thái của hắn hơi sai sai.
Hai gò má vốn tái nhợt của hắn nay lại có chút đo đỏ, hình như không phải sốt, bởi vì mấy ngón tay mà Morren đang nắm vẫn lạnh như băng. Vlad cau mày, ánh mắt mơ màng giống như đang bị ốm.
Tâm trạng của Morren trùng xuống, cậu giơ tay sờ trán của hắn. Rất nóng, nóng đến mức vượt qua cả nhiệt độ cao nhất mà con người có thể tự sản sinh ra.
Chẳng trách suốt quãng đường về nhà, Vlad không nói gì thêm. Chắc hẳn hắn không thoải mái chút nào.
“Không ổn, đêm nay chúng ta không thể xuất phát. Vlad, anh ổn không?”
Morren giận mình không chú ý đến sự bất thường của Vlad kịp thời. Cậu cầm lấy cánh tay hắn, định đỡ hắn tới căn phòng gần nhất để nghỉ ngơi.
Vlad không trả lời, cả cơ thể bị Morren đỡ đi như một chú dê con đang ngoan ngoãn để cho người khác làm thịt mình. Morren tay chân luống cuống đỡ hắn nằm lên giường, không biết có nên đi tìm bác sĩ hay không.
Vlad là người, nhưng cũng không phải một người bình thường, cậu thật sự không biết mình nên làm gì thì mới có ích và không gây ra nhiều rắc rối nữa.
“Chờ anh khỏe lại, chúng ta bắt đầu chạy trốn nhé.” - Morren cố gắng che giấu trạng thái hoảng hốt của mình, chuẩn bị đi tìm một chút cồn quanh nhà để hạ nhiệt cho Vlad.
Cậu tự an ủi mình rằng có lẽ giáo hội sẽ không tra ra mình nhanh như vậy.
“... Chạy đi đâu? Ai gây khó dễ thì giết là được.”
Vlad đột nhiên mở miệng cất tiếng nói đầu tiên sau khi tới trang viên. Hắn nằm trên giường, nhìn Morren với khóe mắt hồng hồng, cất giọng khàn khàn, nội dung thật sự khiến người ta kinh sợ.
“...?!” - Morren nghe thấy vậy thì dừng chân. Cậu căng thẳng siết nắm đấm, im lặng quay người lại, mãi một lúc sau mới lắp bắp hỏi: “Vlad, bây giờ anh, anh vẫn là con người đúng không?”
Loài người như Vlad làm sao có thể thản nhiên đối diện với hai từ “giết người” được như vậy?
Theo lý thuyết mà nói, trước kia hắn là người có “độ nguy hiểm cao”, nhưng cùng lắm cũng chỉ là đâm dao vào bụng Griffin mà thôi. Cái lần hắn quay lại cứu Morren này cũng là lần đầu tiên hắn xóa sổ sinh mạng của ai đó. Đã từng giết người rồi mà trong lòng không có gánh nặng hay sao?
Chỉ có thần linh Vernes, hơn nữa còn là thần linh bị vực sâu “nhiễm bẩn” thì mới có thái độ hời hợt như vậy đối với sinh mạng của người khác.
Morren nhìn chằm chằm đôi mắt của Vlad, cậu không phân biệt được cảm xúc phức tạp trong lòng mình vào giờ phút này đến tột cùng là sợ hãi hay chờ mong.
Nhắc đến mới thấy kì lạ, đây cũng là lần đầu tiên cậu phát hiện ra rằng hóa ra tình yêu và sợ hãi có thể tồn tại cùng lúc. Có lẽ tâm trạng này của cậu bắt nguồn từ lòng sợ sệt, nhưng lại không liên quan gì đến cách thần linh đối xử với cậu.
Khi con người đối diện với người mà mình chỉ có thể ngửa mặt lên ngắm nhìn, thì họ sẽ luôn luôn thấy run sợ. Có lẽ chỉ có một vài người ít ỏi không bị gò bó bởi quy tắc của thế gian thì mới có thể sở hữu tâm thái tĩnh lặng như nước mà thôi. Thế nhưng Morren vẫn tự thấy mình chỉ là người trần mắt thịt
Chuyện cậu có thể làm đó là dùng tình yêu tuy không phải bản năng nhưng vô cùng mãnh liệt này để vượt qua sự sợ hãi vốn có trong mỗi con người.
“... Đúng.” - Vlad lại trả lời cậu lần nữa.
Morren lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ quay lại ngay!” - Cậu nói với hắn một câu rồi nhanh chóng đi tìm cồn.
Morren thậm chí không nhận ra rằng khi người bình thường nhận được một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, họ sẽ không bao giờ trả lời như thế.
Chỉ những ai đã biết rõ mình không phải con người thì mới có thể trả lời như Vlad sau một giây im lặng.
“Vlad” nhìn bóng lưng đã đi xa của Morren một cách chăm chú, đến khi cậu đã biến mất khỏi tầm mắt thì hắn mới lặng yên nhắm mắt lại. Trong đôi mắt ấy đã không còn vẻ mờ mịt, sắc mặt cũng đã trở nên bình thường lại, hàng lông mày dần thả lỏng. Thậm chí trên gương mặt của hắn còn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.
Cơn sốt cao tới nhanh, rồi lại vội vàng biến mất.
Nhưng rõ ràng là, đã có điều gì đó khác xưa.
......
Trong phố Luwarren xảy ra một vụ án mạng cực kỳ thảm khốc.
Người chết lần lượt là Griffin - vị cha xứ có đức hạnh và danh vọng cực kì cao của nhà thờ, cùng với một người đàn ông không rõ thân phận.
Chuyện này được lan truyền rất rộng rãi trong quần chúng, tạo nên những ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, còn khiến người ta bàng hoàng không thôi.
Cả con đường đều được phong tỏa, bởi vì cái chết của bọn họ quá đẫm máu. Nghe nói những người đầu tiên phát hiện vào rạng sáng nay đã ngất xỉu ngay lập tức.
Có người nói do ác ma giáng thế, dùng phép thuật tà ác cướp đi mạng sống của con người, bởi lẽ không ai có thể tạo ra một án mạng kinh khủng như vậy. Giáo hội phái người đi điều tra từng hộ gia đình một, cuối cùng họ phát hiện ra ngoại trừ hai người bỏ mạng vào đêm qua, còn có hai người đã mất tích.
Bọn họ lần lượt là Morren - học sinh được gửi tới nhà thờ để làm công, cùng với Vlad - người đã có tiền án tiền sự tấn công nhân viên nhà thờ.
Vlad không có chỗ ở cố định, đội điều tra tất nhiên sẽ tới nhà Morren - trang viên Squier.
Bên ngoài cổng trang viên có vài ba chiếc xe ngựa. Mấy người đó thậm chí còn chưa lên tiếng chào hỏi, trong nhà đã có một người đàn ông trung niên chạy ra đón tiếp.
Nhìn ông ta có chút mệt mỏi, dường như đã mất ngủ cả đêm, quần áo trên người cũng nhăn nhúm hết lại.
“Chào các ông, các ông tới đây có chuyện gì không?” - Zoerman nhìn đám người mặc đồng phục giáo hội qua lan can.
“Không phải căng thẳng, chúng tôi tới đây để tìm hiểu tình hình một chút. Chủ nhân của trang viên này, cậu Morren bây giờ đang ở đây đúng không? Cậu ta không ở trường học, cũng không ở giáo đường. Tối hôm qua trong phố Luwarren có xảy ra án mạng, nếu như Morren chưa về nhà, vậy có lẽ cậu ta cũng đang rất nguy hiểm.” - Một người đàn ông trông có vẻ khá uy nghiêm tiến lên vài bước, giơ lên một quyển vở cho Zoerman - “Chúng tôi phát hiện vở bài tập có ghi tên họ của Morren ở hiện trường án mạng.”
Zoerman nhìn quyển vở trong tay người kia, căng thẳng nuốt nước miếng nhưng cổ họng vẫn khô khốc. Ông hoảng sợ lắc đầu với họ:
“Xin, xin lỗi các vị. Cậu Morren chưa về, trong trang viên chỉ có một mình tôi. Tôi rất lo lắng, nếu như các vị có tin tức của cậu ấy thì nhất định phải báo cho tôi.”
Dường như người kia chỉ đang thực hiện nhiệm vụ theo thông lệ, cũng không nghi ngờ Zoerman quá nhiều. Hắn ta nghe ông nói vậy thì gật đầu, vẻ mặt càng ảm đạm hơn: “Được, làm phiền ông rồi.”
Rốt cuộc dây thần kinh căng thẳng của Zoerman cũng được thả lỏng. Hai chân của ông đã run đến mức sắp mất luôn hình dạng vốn có, chỉ cần đối mặt với đám người kia nhiều hơn một giây thôi thì chúng sẽ gãy ngay tại chỗ.
Ông lễ phép chào tạm biệt bọn họ rồi quay vào nhà.
Ba chiếc xe ngựa của giáo hội cũng chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi họ cất bước, một chàng trai trẻ tuổi trong đó dừng lại. Anh ta ngẩng đầu nhìn lan can, thử giơ tay ra miết lên thanh sắt có màu sắc đậm hơn so với những thanh khác một chút.
Anh ta phát hiện ra một sợi chỉ rất nhỏ của quần áo, cùng với vài vệt màu đỏ, trông giống như một loại chất lỏng gì đó đã khô lại. Người đó đưa tay lên gần mũi, cẩn thận ngửi để xác nhận.
Đó là... mùi máu tanh.
“Chờ chút.” - Anh ta nghiêm mặt nhìn người đàn ông trung niên vừa mới nói chuyện với Zoerman - “Có lẽ chúng ta nhầm rồi.”
“Người mất tích chưa chắc là nạn nhân, nếu là hung thủ thì sao?”
......
Zoerman bước vào trong nhà, hai chân mềm nhũn đến mức suýt nữa đã ngã xuống đất. Ông sống bốn mươi năm nhưng chưa bao giờ làm một chuyện trái với lương tâm như vậy.
“Cậu Morren!” - Ông thấy Morren đang xách hành lý đi ra ngoài thì vội vàng ngăn lại - “Đừng đi ra, người bên giáo hội vẫn chưa đi đâu.”
“Bọn họ đã tìm đến đây rồi sao?!” - Morren cực kỳ hoảng sợ. Ngay sau đó cậu lo lắng nói - “Hay là bác cứ rời đi đi, bác không nên dính dáng tới chuyện này đâu.”
“Đừng lo, tôi nói với họ rằng cậu chưa về trang viên.” - Zoerman lau mồ hôi trên trán - “Khi nào họ đi thì tôi sẽ bảo với cậu, đến lúc đó hai người lập tức rời khỏi chỗ này. Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho cậu.”
Zoerman hơi ép Morren trở về phòng, sau đó đi trái đi phải trong phòng khách. Không biết đã qua bao lâu, ông bước đến cửa sổ rồi lặng lẽ nhìn ra bên ngoài trang viên.
Vừa nhìn một cái, ông lập tức bị dọa sợ.
Ba chiếc xe ngựa kia chưa đi, ngược lại, những chiếc xe ngựa khác của giáo hội đang lần lượt xuất hiện ở ngoài cổng.