Không biết đã đi được bao lâu, chân của Morren vì rét cóng mà dần dần trở nên tê cứng, lượng máu lưu thông trong người cũng thật khó khăn. Điều này làm cho cậu không xác định được liệu mình có thể sống sót để bước tiếp được hay không.
Giày của cậu mấy lần lún sâu vào trong lớp tuyết trên mặt đất, khiến cho gấu quần cũng ướt đẫm. Màu trời cũng đã sớm không còn sáng như lúc cậu tỉnh lại nữa.
Trong bụng còn dâng lên một cảm giác hơi đau đớn, có lẽ là do đói bụng. Từ buổi tối cậu chạy nạn đến giờ, cậu chưa từng bỏ cái gì vào miệng.
Toàn thân cậu đều cảm thấy kiệt sức. Mặc dù như vậy, nhưng cậu không hề có xu hướng muốn dừng lại.
Giống như ngày thần giáng thế không lâu trước kia, cậu dứt khoát, khiên quyết nhảy xuống xe ngựa và chạy về nhà. Bởi vì cậu muốn gặp được một người, cho nên cậu sẽ không dừng lại, sẽ không gục ngã.
......
Đến khi cậu gần đến nơi mà mình đã định, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, chỉ còn có ánh chiều tà hất lên trên mặt đất màu bạc trắng, khiến cho một vùng không có người đặt chân đến này mang vẻ tinh khiết vô cùng.
Nó vốn nên là một vùng cỏ được màu xanh bao phủ.
Cho dù có là mùa đông, ít nhất cũng phải có màu cỏ úa ở khắp nơi. Trông thì có vẻ sắp lụi tàn, thế nhưng người ta biết, khi mùa xuân đến thì nó sẽ sinh trưởng lại thành một màu xanh lá, cho nên cậu mới đầy ắp hi vọng.
Mà bây giờ, niềm hi vọng ấy đã bị chôn vùi dưới lớp tuyết rơi chẳng biết bao giờ mới tan này.
Morren cử động qua loa hai tay và hai chân đã cứng ngắc của mình một chút, đứng ở dưới vùng thôn quê, nghiêng đầu nhìn dãy nhà quen thuộc.
Cậu đã từng lớn lên ở nơi đó, trải qua mười sáu năm sinh sống không tính là rất dài của mình. Dễ nhận thấy, tất cả các ngôi nhà ở đây đều đã bị cướp sạch.
Bây giờ, xóm nhỏ này yên tĩnh, không một tiếng động, không có một ngọn đèn nào còn sáng, tựa như đã không còn một bóng người.
Dân di cư phương Bắc có lẽ đã tấn công tới, cho nên người dân ở đây đã bỏ nhà chạy nạn. Tất nhiên, cũng có thể...
Đã gặp nạn rồi.
Nửa mặt vẫn luôn được hai tay bao bọc của Morren lộ ra, cậu thở ra một luồng khói trắng vì lạnh.
Cậu rũ mắt, im lặng trong chốc lát, lại khó khăn nhấc chân lên, đi đến vùng đồng cỏ phía trên.
Dưới ánh trăng mờ ảo, khi Morren nhìn thấy một bóng người, cậu đã không thể phân biệt rõ có phải mình đang xuất hiện ảo giác hay không.
Người đó ngồi trên tuyết, ngẩng đầu nhìn vầng trắng sáng ngời.
Mái tóc màu bạch kim như được ánh trăng hôn lên, mà những bông tuyết cũng như đang bay lượn xung quanh.
Thế nhưng, người đó chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh đến không thể tưởng tượng nổi, để mặc cho những bông tuyết tô điểm lên thân hình của mình.
Morren đứng cách nơi tuyết rơi lất phất đầy trời đó, cảm nhận được đôi mắt của mình đang nóng lên.
Cậu muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng cổ họng lại giống như bị mất tiếng mà đình trệ.
Không còn cách nào khác ngoài tiến về phía trước, nhưng bởi vì cậu đột nhiên tăng tốc khiến đôi chân trở nên mềm nhũn, ngã nhào xuống mặt tuyết.
May mắn là lớp tuyết ở chỗ này cũng xốp mềm, Morren giống hệt như một chú chó nhỏ bị rơi xuống nước đang lắc lắc cái đầu, chống hai tay xuống đất, đúng lúc đối diện với ánh mắt của người đang ngồi không xa đằng kia nhìn đến.
Bình tĩnh và trong sáng như vậy, chỉ có những người không hiểu chuyện đời, vô cùng đơn thuần mới có thể có ánh mắt như thế.
Có một bông tuyết rơi trên lông mi người đó, khiến cho hắn trở nên càng thanh khiết, lạnh lùng nhưng lại cao xa không giống người thường.
Không phải, vốn dĩ người đó cũng không phải là người thường.
Khóe miệng Morren đột nhiên trùng xuống.
Cậu có chút muốn khóc.
Nhưng cậu vẫn nhịn được. Sau đó bèn làm một tư thế như ngã xuống, muốn khom lưng cúi chào vị thần linh duy nhất của mình.
Thế nhưng, có một âm thanh quen thuộc cất lên ngăn lại động tác này của cậu.
“Cậu ngã đau lắm đấy.”
Vernes lẳng lặng nhìn cậu chăm chú. Khóe miệng hắn hơi nâng lên, vẻ mặt ôn hòa và bình thản.
Dường như hắn đang cho rằng, biểu cảm mất khống chế trong nháy mắt của Morren, là do bị sự đau đớn ảnh hưởng.
Câu nói bất chợt này của hắn có lẽ là lời an ủi đặc biệt của riêng hắn - lời an ủi đến tín đồ của mình.
Nhưng mà...
Kể cả là giọng nói của Vernes, hay là biểu cảm và ánh mắt của hắn, và toàn bộ phản ứng của hắn nữa, cũng thật xa lạ đến thế.
Tựa như, căn bản không biết Morren là ai vậy.
Cả người Morren khựng lại, hoảng hốt chớp mắt. Cậu cố gắng hết sức khống chế sự xúc động đang muốn dâng trào ra ngoài ngoài của mình, lắp bắp nói: “Thần, thần linh thân ái, ngài, ngài như thế nào rồi? Tôi gặp thần giấc mơ Narovella, nàng, nàng nói cho tôi....”
Morren nói được một nửa, đột nhiên ngậm miệng lại.
Cậu không nói được nữa.
Ánh mắt của Vernes hiện lên vẻ mờ mịt, hắn mãi cũng không nói ra được một chữ.
“...Cậu biết ta sao?” - Khi lời nói không hoàn chỉnh của Morren ngừng lại, Vernes lại nhận ra được cậu không tiếp tục lên tiếng nên mới hỏi một câu như vậy, khiến cho suy đoán trong lòng Morren càng thêm nhiều hơn.
Thần linh không nhớ cậu.
Morren mơ hồ gật đầu theo bản năng.
“Vậy cậu biết tên của ta đúng không? Ta tên là...Sher?” - Vernes nhớ lại cái tên mà Morren gọi hắn, chân mày hơi cau lại.
“......” - Morren nuốt nước miếng, mãi mới nói được một câu - “Không phải, tên của ngài, là Vernes.”
“Vậy à? Cảm ơn cậu.” - Ngữ điệu của Vernes rất chậm. Hắn cười với Morren một tiếng, nói xong lại quay người, giương mắt nhìn trăng sáng.
Morren ở phía sau chậm rãi đi tới, cậu cảm thấy có chút ấm ức trong lòng.
Kết quả của việc bị trục xuất khỏi Thiên Quốc, chính là mất hết trí nhớ khi còn là thần linh hay sao? Bây giờ, Vernes trở thành một tờ giấy trắng khiến cho Morren không biết nên làm gì.
Cậu chỉ biết, chuyện cần làm bây giờ nhất, đó là đưa thần linh đến một nơi có thể che mưa che gió.
Nếu như thần linh đã trở thành người thường, vậy thì ngài cũng sẽ thấy lạnh đúng không nhỉ?
“Vernes, tôi tới để dẫn ngài về nhà. Có thể đi cùng với tôi không?”
Morren rất khó khăn để nói ra từng từ, hai tay cậu siết chặt thành nắm đấm, lúng túng buông thõng ở hai bên. Đầu ngón tay hồng hồng đông cứng đâm vào lòng bàn tay mình.
Cậu cảm thấy mình giống như một người xấu đang lừa một đứa trẻ con vậy, cho nên cực kỳ chột dạ, giọng nói không có lực tí nào.
Vernes vì vậy mà quay đầu lại.
Morren cảm giác được ánh mắt kia nhìn mình lâu như một thế kỷ. Lúc cậu cho rằng mình sẽ không được đáp lại, Vernes lại nhẹ nhàng mở miệng:
“Cậu là gì của ta?” - Hắn hỏi như vậy
“Tôi, tôi là...”
Lồng ngực Morren nóng lên, mãi không trả lời.
Bởi vì, trong phút chốc, trong đầu cậu nảy ra một suy nghĩ xấu xa.
Nếu như lúc này, mình trả lời là “người yêu” thì sẽ như thế nào nhỉ?
Vernes đã không còn là thần linh, từ giờ trở đi sẽ cùng với cậu làm một cặp đôi yêu nhau như những người bình thường, chẳng phải rất tốt hay sao?
Mỗi ngày mỗi đêm ở nơi đây, cậu đều nhớ nhung và ngưỡng mộ vị thần linh cao xa không thể với tới đó, cũng không cần để ý tới chỉ dẫn của thần giấc mơ Narovella để đưa ngài trở lại Thiên Quốc nữa.
Bọn họ có thể làm người thường, đơn giản trải qua cả đời này.
Chỉ cần bây giờ Morren há miệng, nói cái lời dối trá đó ra.
“......” - Morren bày ra một vẻ mặt vô cùng vui vẻ, mở miệng nói - “Tôi là bạn của ngài.”
Cậu kiên định nói ra một chữ “bạn“.
Morren đang cân nhắc có nên nói thân phận “tín đồ” ra hay không. Nhưng nghĩ lại, có lẽ đối với một vị thần linh đã mất đi trí nhớ thì chuyện này quá không hợp lý, có thể làm giảm độ tin cậy của mình trong mắt đối phương.
Tất nhiên là cậu thích Vernes. Thế nhưng, cậu sẽ quang minh chính đại mà bày tỏ tình yêu này.
Cậu sẽ đưa Vernes trở về chỗ ngài nên thuộc về, trải qua muôn vàn khó khăn hiểm trở. Cho dù, cuối cùng chỉ có thể ở dưới nhân gian, ngẩng đầu lên nhìn đối phương thì cậu cũng nguyện cam chịu.
“Bạn?” - Vernes lặp lại, dường như có điều suy nghĩ. Hắn gật đầu, đứng lên: “Ta sẵn lòng đi cùng cậu.”
Morren “ừm” một tiếng, giơ tay phải lên định cởi áo khoác ra, khoác lên trên người đối phương.
“Đừng, nhìn cậu rất lạnh.” - Vernes đè tay cậu lại, hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú đôi tai sưng đỏ của Morren.
Mặc dù không còn là thần linh toàn năng nữa, nhưng dáng vẻ của hắn vẫn thong dong, không vồn vã như vậy.
Morren sững sờ một chút, cắn răng gật đầu, nhanh chân dẫn Vernes xuống núi.
Nơi mà cậu đi đến không khác biệt lắm, cũng là lựa chọn duy nhất và tốt nhất dành cho bọn cậu lúc này, đó chính là trở về căn phòng nhỏ khi trước.
Cậu có thể tháo hàng rào ở chuồng dê ra để làm củi sưởi ấm, trong nhà kho dưới đất còn cất trữ khoai lang, có thể đảm bảo no bụng.
Nếu như trong phòng không bị người ta cướp sạch, thì sẽ còn một số đồ đạc đơn sơ để sử dụng. Ít nhất là cầm cự qua được mấy ngày khó khăn này là đủ rồi.
Morren dùng những sức lực cuối cùng chống đỡ bản thân đi về nơi từng là nhà của mình, sau khi dẫn người vào nhà xong thì không chịu nổi nữa mà ngã xuống phía sau.
Thế nhưng, cậu không ngã xuống đất.
Có một đôi tay giữ eo của cậu lại.