Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 21: Chương 21: Thần linh không yêu người đời (4)




Những ngày sau đó, Morren và Vernes đi một đường về phía Nam.

Bọn họ ở trong một thị trấn nhỏ trong ba ngày, ý định ban đầu là nghỉ ngơi tại đó trong chốc lát, còn phải dùng số tiền mà vất vả mãi mới lục soát được trong ngóc ngách của căn nhà cũ ở quê để đổi chút của cải.

Thế nhưng, lúc đi tới quảng trường, Morren nhìn thấy một chuyện khiến cậu phát hoảng.

Mọi người bu lại thành một nhóm, quơ cây đuốc trên tay, trợn mắt nhìn về phía người đàn ông đang bị trói trên cọc gỗ.

“Kẻ dị đoan! Kẻ dị đoan! Chúng ta hãy thiêu chết hắn, dùng ngọn lửa lọc sạch linh hồn bẩn thỉu tà ác này!” - Mọi người reo hò như vậy, vẻ mặt của mỗi người đều rất điên cuồng.

Lửa được nhóm, trong tích tắc đã bùng lên, vô số tia lửa bắn tán loạn, ngọn khói dày đặc, cuồn cuộn bốc lên.

Morren không biết nguyên nhân dẫn đến tình cảnh tàn khốc này. Cậu không hỏi người qua đường, chỉ thấy người đàn ông trung niên chật vật bị trói trên đó ngẩng đầu, cười to ba tiếng, nhìn về phía bầu trời rồi hô lớn: “Cảm tạ tai ương này, để cho ta được tỉnh mộng. Nhìn đám sâu bọ ngu xuẩn kia đi, bọn họ còn tưởng rằng mình được thần linh yêu thương và che chở. Xót xa thay cho sự đáng thương này, thật tội nghiệp, thật tột nghiệp!”

Lời nói của hắn quả thực đã khiêu chiến ranh giới cuối cùng của mọi người. Hắn còn chưa dứt câu, đã có người ném cây đuốc trong tay vào đống lửa đang cháy lớn. Ngọn lửa lập tức bùng lên to hơn, nhanh chóng khiến thân thể của người đàn ông kia mất đi hình dạng.

“Có chặn họng của ta, thậm chí bóp nát nó, ta cũng vẫn phải nói, thần linh không yêu người đời! Tạo ra tai nạn, sau đó xóa bỏ tai nạn, tạo ra chiến tranh, rồi lại xóa bỏ chiến tranh, các ngươi coi những điều này là cứu vớt, ta coi nó chính là một thứ chó má! Thứ duy nhất có thể cứu con người, chỉ có chính mình...!”

Khuôn mặt bi ai và phẫn nộ ẩn hiện trong biển lửa, cuối cùng hắn hô lên một câu khí thế mà bi tráng, sau đó cả người bị ngọn lửa cắn nuốt.

Chỉ còn lại âm thanh yếu ớt, nghẹn ngào truyền vào trong tai cùng tiếng kêu rên dần dần ngừng lại.

Morren nghe thấy tiếng lửa kêu tanh tách, nghe thấy tiếng mọi người vỗ tay ca ngợi, nghe bọn họ đồng đều ca ngợi “Đại nhân Ymirga là chân lý của vạn vật! Người làm trái chân lý đã tạ tội bằng cái chết!“. Sau lưng cậu không khỏi vã mồ hôi hột, rùng mình.

Cậu kinh hoảng phát hiện, cái thế giới này thật bệnh hoạn.

Một người bị thiêu chết ngay trước mặt cậu, chỉ vì người này bất kính với thần linh.

Trước kia, mọi người đều tín ngưỡng rất nhiều vị thần, sẽ không có ai quan tâm tín ngưỡng của người khác có cao quý hay không.

Sẽ không có ai, đứng ở trên quan điểm “thần linh mà mình tín ngưỡng đứng đầu vạn vật” mà trách móc tín đồ của thần linh khác, chứ đừng nói tới chuyện trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của nhau.

Chưa được nửa tháng trôi qua, thế giới này đã thay đổi hoàn toàn.

Một đám tín đồ bệnh hoạn dùng phương thức thiêu sống người khác, giờ đây hoan lạc quên đời.

Morren không chịu được, chen qua một bên, cho đến khi cậu dán sát vào người Vernes.

Cảm giác nghẹt thở, khó chịu được xua tan một chút. Cậu giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, giờ phút này đang víu lấy vạt áo trước ngực, hít sâu vài hơi.

“Chuyện này là sai.”

Morren ngẩng đầu lên, thấy Vernes cau mày, có thể thấy được sự thất vọng và thương hại rõ ràng trong đôi mắt.

Thần linh nói xong, bầu trời vốn quang đãng bỗng dưng giăng đầy mây đen, không đợi thêm một phút nào mà đổ mưa như thác lũ trút nước.

Đống lửa càng đốt càng bùng lên bị nước mưa dập tắt, chỉ còn lại đống gỗ đen thui và một thi thể không còn hình người, tỏ rõ rằng nơi này đã từng xảy ra một trận thảm kịch.

Có một người nâng tay lên, kêu to: “Mưa to đột nhiên xuất hiện không phải do thần linh khoan dung độ lượng mà lựa chọn tha thứ, đó là do linh hồn của tên này quá bẩn thỉu, thanh lọc đã kết thúc, linh hồn tà ác đã bị tiêu diệt!”

Vì vậy, những người khác lặp lại những lời này trong cơn mưa to, bọn họ tin tưởng không chút nghi ngờ, trên mặt tràn đầy nụ cười kiên định.

Mưa rơi xuống càng to hơn.

Morren im lặng rời đi cùng Vernes. Cả người của bọn họ đều ướt đẫm, tìm một phòng trọ trên trấn nhỏ này để nghỉ ngơi qua đêm, đến ngày thứ hai khi mưa đã tạnh mới rời đi.

Chuyện này đã trở thành một khúc mắc trong lòng Morren.

Sau bảy ngày trời tối, cậu không mơ thấy giấc mơ kỳ dị gặp nữ thần Narovella nữa.

Thế nhưng, sau khi tận mắt thấy một cảnh thiêu sống người trên quảng trường kia, chuyện này lạu trở thành một ác mộng.

Mỗi lần trong mơ đều có chút khác biệt. Có lúc là lời nói của mọi người, có lúc là tốc độ thiêu cháy của ngọn lửa.

Giống nhau đó là, mỗi một lần, Morren đều xuất hiện ở hiện trường sớm hơn, kịp thời đứng ra ngăn chặn ngọn lửa bùng cháy, cứu vớt một mạng sống đang hấp hối.

Tiềm thức của cậu đang dùng cách này để xoa dịu cảm giác tiếc nuối và thương xót.

Dùng phương thức vô dụng như vậy...

Đại khái hơn mười ngày sau, hai người bọn họ đi tới một con sông không có cầu.

Nước sông rất trong, cũng rất nông, nhìn một lần là có thể thấy dưới đáy sông có đủ các loại đá tròn vo như trứng.

Mặc dù không có cầu, nhưng ở trên sông có rất nhiều khối đá lớn. Lòng sông không rộng, chỉ khoảng hai, ba mét, có năm đến sáu tảng đá cách nhau. Bọn họ đạp lên rồi đi qua là một chuyện hết sức dễ dàng.

Morren cảm thấy thật lạ lùng, mà ngay cả Vernes cũng có vẻ hơi kinh ngạc, đứng ở một bên, chần chừ nói: “Nơi này, đúng là sông Vĩnh Độ.”

Thì ra, con đường đưa thần linh trở về Thiên Quốc cũng không khó khăn như tưởng tượng của cậu.

Tâm tình nặng nề của Morren đều được xua tan. Cậu hưng phấn đi theo Vernes, bước lên hòn đá thứ nhất.

Nước sông lạnh như băng, bề mặt phiến đá có chút trơn trượt.

Morren chưa chuẩn bị sẵn sàng, vô tình lảo đảo một chút. Thế nhưng, nước sông rất cạn, cậu tin rằng nếu mình trực tiếp lội sông đi qua thì cũng an toàn.

Vernes xoay người lại, đưa tay ra, dường như muốn dắt cậu đi.

Morren nhảy lên, nắm lấy tay thần linh. Mặc dù cảm thấy mình không cần phải dắt, thế nhưng được tiếp xúc da thịt với thần linh tất nhiên là rất tốt.

Thế nhưng, một giây kế tiếp, trên gương mặt anh tuấn ấy hiện lên một nụ cười hung ác và xấu xa, đó là biểu cảm mà vị thần linh dịu dàng chưa bao giờ có.

Sau đó, hắn hung hăng hất tay Morren, tàn nhẫn buông tay mình ra.

“Ngài...” - Morren thậm chí không kịp kinh ngạc. Cậu bị mất thăng bằng bởi chuyện này, cả người ngã nhào về phía trước.

Nước sông rõ ràng chỉ ngập đến bắp chân của cậu bỗng nhiên dâng lên, cảm giác nghẹt thở giống lần chìm xuống hồ nước lần trước lại xông tới. Morren vùng vẫy, cho rằng mình sẽ rất nực cười mà chìm xuống đáy con sông nước cạn vô cùng này, hơn nữa còn đứng không nổi.

Nước sông tràn vào lục phủ ngũ tạng qua thất khiếu của cậu.

...Đau quá, tại sao thần linh lại đối xử như vậy với cậu.

Thần muốn giết cậu hay sao?

Chuyện này không thể nào xảy ra.

Ý thức của Morren đột nhiên tỉnh táo.

Lúc cậu thanh tỉnh lại thì đã thấy mình đứng trên bờ - cậu thậm chí còn chưa bước lên phiến đá.

Đây là... Chuyện gì đã xảy ra?

“Morren?”

Vernes đi lên phiến đá thứ nhất. Hắn quay đầu, mái tóc bạch kim nhẹ nhàng lay động, ánh nắng phản chiếu trên lưng hắn, rồi rọi xuống những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, tạo ra một bóng râm phủ lên người Morren.

“Sao thế?” - Thần hỏi như vậy.

Hắn đưa tay ra cho Morren, ngón tay thon dài, trắng nõn, hấp dẫn Morren đưa tay ra nắm lấy, giao phó mọi thứ cho hắn.

Có thể vừa mới gặp ảo giác không giải thích được, hơn nữa cảm giác cận kề cái chết quá mức chân thực, nhịp tim của Morren bây giờ vẫn đập thật nhanh.

Cậu run sợ một lúc, không đứng dậy ngay lập tức mà lộ ra vẻ khó xử, mở miệng nói: “Tôi vừa mới nhìn thấy mình chìm vào trong nước... Có lẽ dòng sông này không đơn giản như vậy.”

Ý của cậu là muốn nhắc nhở thần linh cẩn thận, không ngờ rằng, Vernes sau khi nghe thấy vậy bèn trực tiếp lùi lại bờ.

“Vậy sao, nguy hiểm như vậy, hay chúng ta đừng qua sông nữa, được không?” - Thần linh quay trở lại bờ sông, đi tới trước mặt Morren.

Không biết vì sao, Morren cảm thấy giọng nói của đối phương quái dị một cách khó tả, chậm rãi, mập mờ khiến người khác phải thẹn thùng xấu hổ.

“Sao mà như vậy được? Tôi muốn đưa ngài trở về Thiên Quốc.” - Morren nâng mu bàn tay lên, xoa gò má nóng lên một cách khó hiểu của mình, từ chối không ngừng.

“Tại sao thế? Nếu như ta nói, ta bằng lòng làm một người bình thường, từ bây giờ trở đi, vĩnh viễn bên cạnh cậu...thì sao?”

Vernes ngay lập tức nắm lấy tay Morren, đặt nó lên trước ngực mình.

Trong đôi mắt của hắn có nét cười xảo quyệt, khóe miệng cong lên mang theo một vẻ ngả ngớn khác thường.

“Hửm? Morren, em không thích ta hay sao?” - Hắn cúi đầu xuống, cất lên thanh âm thật nhẹ, tiến đến bên tai Morren nói như vậy, thậm chí còn cố ý để cho răng môi của mình chạm hờ lên vành tai cậu.

“Ánh mắt của em nói cho ta biết, em thích ta, em yêu ta.”

“......” - Morren dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được dáng vẻ này không đúng chút nào.

Thần linh nhà cậu, cả đời này cũng không thể làm ra những chuyện như vậy, nói ra những lời kỳ quái như thế.

Nhưng mà, cậu thật hổ thẹn khi không muốn đẩy người này ra.

“Morren, trở thành thần thì có ý nghĩa gì chứ? Không được vui vẻ như khi bên cạnh em...”

Vernes khẽ cười hai tiếng, mập mờ từ từ giơ tay lên muốn ôm Morren vào trong lòng, cúi đầu xuống, càng ngày càng dựa vào gần.

Thấy chóp mũi của hai người bọn họ sắp chạm vào nhau, Morren đang ngồi trong lòng người kia chợt lui ra ngoài.

“Không được!”

Cậu thở hổn hển, thẳng thừng dịch người về phía sau.

Động tác này của cậu đã làm tiêu hao hết toàn bộ sự tự chủ của mình, so sánh với mấy lần nghẹt thở còn mệt mỏi hơn.

Mà Vernes đang ngả ngớn cũng không còn biểu cảm vui vẻ nữa, nhìn xuống cậu từ trên cao.

“Dối trá! Không phải rõ ràng chính em muốn được hôn hay sao, rõ ràng lúc nằm mơ cũng muốn thân mật với ta, bây giờ lại giả bộ để làm gì?”

Lồng ngực Morren run lên, ngay sau đó là lửa giận bốc lên.

Cậu siết nắm đấm, bò dậy từ dưới đất, cắn răng oán giận nói: “Người ta thích là Vernes thật sự, có muốn được hôn thì cũng là muốn được thần linh chân chính hôn ta, kể cả không chịu nổi cũng không lấy cái đồ giả như ngươi ra để mua vui!”

Lời nói của cậu vang vọng khắp không gian, toàn bộ nơi này trong nháy mắt yên lặng, thần linh giả cũng vì ý chí ngoan cường của cậu mà kinh ngạc không đáp lại được, một lúc lâu sau mới mở miệng.

Hắn nói: “...Morren?”

Morren giật mình, buông bàn tay đang nắm chặt của mình ra, hoảng hốt cúi đầu xuống.

Nước sông lạnh lẽo dưới đất chuyển động, dần dần rút khỏi bắp chân cậu, kích thích da thịt nổi da gà.

Cậu rõ ràng là đang đứng trên phiến đá thứ hai trên sông.

Mà thần linh đang hơi không biết nên làm thế nào, đứng ở bờ bên kia nhìn cậu chăm chú.

“Cậu nói... hôn cái gì?” - Thần hỏi như vậy.

Morren: “.........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.