Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 8: Chương 8: Thần yêu người đời (2)




.......

“Morren, dậy ngay đi, ngay bây giờ!”

Cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, một cái đầu bóng bẩy tròn ủm thò ra giữa khe cửa, vẻ mặt không vui nhìn thiếu niên đang nằm trên chiếc giường nhỏ, lên tiếng cảnh cáo.

Cậu ta còn chưa dứt lời, thiếu niên vốn đang nằm mơ trên giường chợt bật dậy, sau đó trông có vẻ hơi choáng váng vì bất thình lình ngồi dậy mà ôm đầu.

Chậm chạp một lúc cậu mới khàn giọng mở miệng: “Tommy, tôi mơ một giấc mơ...“. Ở trong mơ, tôi sống ở một thời đại được gọi là thế kỷ 21, sinh ra và lớn lên ở một đất nước phương Đông xa xôi, tất cả mọi thứ ở nơi đó đều thịnh vượng hơn chúng ta bây giờ, có rất nhiều phát minh mà chúng ta chưa từng nhìn thấy... Tôi tên là Phương Việt, bị thương ở bảo tàng mỹ thuật...

“Nghe đây, tôi không có hứng thú một tí nào hết, bây giờ là thời gian cậu được phân phó đi chăn dê đấy, đồ lười biếng! Hôm nay là ngày thần linh giáng trần, nếu cậu để đám dê con đấy xúc phạm đến thần linh, gia tộc Squier vĩ đại cũng không bảo hộ cậu được đâu!” - Tommy híp mắt lại. Cậu ta chỉnh lại cái nơ đeo cổ một chút, lạnh nhạt “hừ” một tiếng rồi đóng cửa, đi ra ngoài.

Morren hơi sững sờ, chú ý đến cách ăn diện đặc biệt của Tommy ngày hôm nay, mái tóc vàng rực cũng phải vuốt thêm rất nhiều gel, giống như sắp phải xuất hiện ở một nơi quan trọng vậy.

Cậu chậm chạp nhớ lại, hôm nay là ngày mùng sáu tháng sáu, cứ ba năm một lần, thần linh sẽ giáng trần vào đúng ngày này.

Giấc mơ tối qua của cậu thật sự dài đằng đẵng, lâu đến mức cậu xém quên mất thực tại trong lúc cậu ở đó.

Ôi chao, đợi chút, giấc mơ tối hôm qua như thế nào nhỉ?

Nó giống như một con bướm vô tình, không cho Morren cảm nhận được trải nghiệm ở thế giới tươi đẹp kia, đã thật nhanh bay ra khỏi đầu cậu, chỉ để lại một chút xíu vấn vương và buồn bã.

Morren nghĩ kiểu gì cũng không nhớ được nội dung. Cậu cau mày, hung hăng vỗ đầu mình mấy cái, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo tử tế. Hôm nay đúng là một ngày trọng đại, không cho phép cậu trì hoãn.

Cứ cách mỗi ba năm một lần, vào ngày mùng sáu tháng sáu và ngày mười hai tháng mười hai, mỗi một thần linh trên Thiên Quốc sẽ đến miếu thờ tín ngưỡng của bọn họ, ban phúc cho tín đồ.

Tất nhiên, không phải bất kì tín đồ nào cũng may mắn được quan tâm. Thần linh sẽ chỉ chọn ra một vị tín đồ trung thành nhất trong đám người mênh mông kia, ban thưởng cho giấc mộng đẹp của hắn trở thành hiện thực.

Morren sống mười sáu năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng tham gia vào ngày thần giáng thế. Bởi vì cậu không có tín ngưỡng ai, hầy, nói chính xác thì là, không có tư cách để tín ngưỡng.

Xuất thân của Morren tương đối đặc thù.

Nghe nói, cha của cậu là thương nhân đến từ phương Đông, năm ấy vì chuyện buôn bán mà đi tới mảnh đất rộng lớn này, rồi cùng mẹ cậu xảy ra quan hệ không đứng đắn. Sau việc này, cha cậu vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục theo nhóm buôn bán của mình đi xa.

Sau khi mẹ cậu sinh con xong thì vì uất ức mà qua đời, cậu được gửi cho gia đình chú nuôi nấng, đến nay đã qua mười sáu năm.

Chú cậu kinh doanh nông trường nhỏ và một bãi chăn nuôi. Từ nhỏ, Morren vẫn làm lụng đỡ đần hắn để báo công ơn nuôi dưỡng.

Có điều trước giờ, cả gia đình của chú cậu đều không bằng lòng chia sẻ tín ngưỡng với cậu. Tín ngưỡng của bọn họ là thần cai quản mùa màng và gia súc - nữ thần Loamina.

Bọn họ cho rằng, từ khi ra đời, Morren đã không được thần linh chúc phúc, đương nhiên cũng sẽ không có cách nào được thần linh quan tâm, ngược lại còn có thể mang tới điều không vui cho thần.

Trong miệng Morren ngậm một miếng bánh bao khô, vừa mặc áo khoác, vừa hấp tấp chạy đến chỗ đám đê.

Cậu quen thuộc nhặt lên dây roi, mở cửa chuồng ra: “Những cậu bạn nhỏ, vì mạng sống của các cậu, nếu có thể, hôm nay tuyệt đối không được chạy lung tung.”

Từng chú dê con vui mừng bật nhảy chạy đến, lỗ tai màu trắng mịn như đang có ánh sáng nhấp nháy.

Hai ngày trước, Morren vừa mới dội người tắm rửa cho chúng nó, lông dê sạch sẽ xõa tung ra, tựa như đám mây hình hoa trên bầu trời.

Morren nuốt xuống miếng bánh bao khô trong miệng, quơ roi lùa dê con lên vùng đồi cao ăn cỏ. Hôm nay, khu đồng nội này không có đàn dê của nhà khác tới giành ăn, hiện ra vẻ trống vắng.

Đại khái phần lớn người khác cũng đi tham gia ngày thần giáng thế, xung quanh khắp nơi trên quả núi này chỉ có một người không có tín ngưỡng là cậu vẫn đang chăn dê.

Đợi đám dê con yên ổn mà ăn cỏ, hóng gió, cậu bèn dựa người xuống bên dưới một cái cây lớn, lấy ra xem một quyển sách nhăn nhúm trong người.

Cậu chưa từng đi học, thế nhưng Tommy sẽ mang một vài bài tập anh ta không muốn hoàn thành giao cho cậu, sách giáo khoa bỏ đi của anh ta cũng sẽ được ném sang cho cậu.

Có thể là do gió trời ngày hôm nay quá nhẹ nhàng, cỏ cây quá mềm mại, dưới gốc cây quá thoải mái, Morren đọc một chút đã ngủ gật.

Sách trong tay rơi xuống, đầu của cậu cũng ngả hết về phía sau, đôi mắt đã hoàn toàn nhắm lại, tư thế nề nếp, ngủ một cách bình thản.

Sau đó, Morren lại nằm mơ.

Trong mơ, cậu giở sách, đọc một cuốn sách màu bạc đẹp đẽ. Mở ra trang thứ nhất, cậu đã thấy, mặt giấy lạnh như băng in ba hàng chữ nhỏ:

“Thứ nhất, thần có thất tình lục dục.

Thứ hai, thần không phải toàn năng.

Thứ ba, thần...”

Morren nhìn thấy điều thứ hai thì sợ đến chảy mồ hôi hột, rùng cả mình. Mi mắt cậu mãnh liệt bật mở, hốt hoảng chớp mắt một lúc lâu, ngay tức khắc tỉnh dậy từ trong mơ.

Làm sao cậu lại mơ thấy một tội nghiệt to lớn như thế, gần đây vì sao mà cậu luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ quái vô cùng.

Chỉ mong sẽ không bị thần linh phát hiện...

Nhưng mà, nghe nói có thần cai quản cõi mơ và giấc ngủ - nữ thần Narovella. Ngài sẽ xét xử tội lỗi của mình ư?

Morren cắn môi, ngơ ngác nhìn ngắm bãi cỏ trống không chẳng có một con dê nào, trong đầu đã ảo tưởng ra cảnh tượng thần linh đến xử lý cậu.

Từ từ, dê chạy đi đâu rồi?!

Morren nhanh nhạy đứng dậy, nhìn khung cảnh đồng nội mà ngay cả một sợi lông dê màu trắng cũng không có, ngay lập tức cảm thấy lo lắng.

Bình thường, cậu có ngủ cũng không bao giờ gặp chuyện này. Lần này vì cớ gì sau khi tỉnh lại, đều không thấy toàn bộ đàn dê con đâu nữa, cậu rõ ràng ngủ chưa được mấy phút mà?

Cậu vội vàng tìm kiếm khắp nơi, cho đến khi chạy tới một sườn núi bên ngoài khu đất kia, cuối cùng cũng nhìn thấy đám màu trắng làm cả người yên tâm đang ở xa xa.

Đám dê con bu lại thành một nhúm, không hề phân tán ra nhai cỏ, trái lại dường như đang tụ tập vây quanh thứ gì đó.

Không rõ đám dê con làm thế nào chạy ra xa như vậy mà không có người dẫn dắt. Morren không dám dừng lại hít thở, cầm roi lao tới thật nhanh.

Càng đến gần càng thấy rõ, ở giữa đàn dê dường như có một người.

Người đó ngồi trên cỏ, hiện ra một bóng lưng, bị đàn dê che mất mà như có như không, chỉ có thể nhìn thấy một chút mái tóc màu vàng óng, bừng lên một vầng sáng trong suốt dưới ánh mặt trời.

Dê con ở bên cạnh đang gặm quần áo của hắn, những lớp vải vóc màu trắng cao cấp kia đang bị nó tùy tiện gặm cắn. Dường như hắn bị dọa ngây người, thế nhưng cũng không phản kháng, để mặc dê con mạo phạm mình.

Trong lòng Morren khẩn trương, mặc dù đám dê con hẳn là không có tập quán ăn thịt người, cậu vẫn lo lắng sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Vừa hô to: “Xin lỗi ngài!”, vừa bổ nhào qua muốn xua đám dê tản ra.

Người ngồi ở giữa có vẻ nghe thấy tiếng kêu của cậu, quay đầu lại.

Một cơn gió đúng lúc này thổi qua, thế nhưng mái tóc vàng óng của đối phương vẫn không lay động một chút nào. Morren trực tiếp đối diện với đôi mắt đẹp đến mức khiến người ta phải chấn động, thời gian tựa như dừng lại vào khoảnh khắc này.

Cậu ngây ngẩn đứng ngơ ra tại chỗ, trong lòng còn chưa kịp xúc động vì vẻ đẹp kinh động lòng người này, ánh mắt đã truyền tới một cảm giác đau nhói, đau đến mức khiến cậu vội vàng nhắm lại. Nước mắt như không thể khống chế chảy xuống, cả người cậu ngay lập tức ngã khuỵu xuống đất.

Có thể là bởi ánh mặt trời quá chói mắt.

“Xin đừng nhìn thẳng vào ta.”

Người đứng trong đàn dê kia bất đắc dĩ nói.

Thanh âm của hắn rất dịu dàng, giống như cơn gió tháng sáu mát mẻ sượt qua mặt, không hề tức giận khi bị mạo phạm, cũng không thấy quẫn bách vì bị cả đàn dê con vây quanh.

Morren che đôi mắt không ngừng rơi lệ của mình, lơ mơ ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, chúng nó là đàn dê của nhà tôi, tôi sẽ đền bù quần áo cho ngài! Ngay bây giờ tôi sẽ khống chế được chúng nó, xin ngài yên tâm!”

Nói xong, cậu bèn lọ mọ tiến về phía trước, bắt lấy một chú dê con có bộ lông mềm mượt, quăng về đằng sau.

________________________________________

Map mới rồi nhé ;)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.