“Đến đây, đến đây mau! Vlad ở chỗ này!”
Hai tên kia sửng sốt mất một lúc rồi co cẳng chạy như điên về hướng ngược lại. Sự to gan lúc trước khi có đám đông làm lá chắn đã bị khí chất của Vlad nghiền nát vào giờ phút này.
Bọn chúng vừa chạy vừa to tiếng kêu đồng bọn đến đây, Vlad ném thẳng cây gậy trong tay mình về phía chúng. Gậy sắt hoen rỉ vẽ thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung, sau đó đập trúng phóc vào gáy của một tên trong đó.
Tên kia bị đập đến mức bổ nhào về phía trước, ngay sau đó ngã chổng vó ra đất thành hình chữ “đại” như một cái xác bị người ta ném ra ngoài. Đầu hắn ta vẹo sang một bên, hai mắt trợn trắng rồi ngất xỉu, ngay cả một tiếng rên rỉ đau đớn cũng không thể phát ra được.
Sau khi tên còn lại thấy đồng bọn của mình như vậy, hắn hoảng hốt xoay người lại, giơ hai tay lên cao rồi kêu gào: “Tôi rút lui tôi rút lui! Tôi không cùng một phe với bọn họ.”
Nhìn Vlad không còn có ý định truy đuổi, tên đó giữ nguyên dáng vẻ lẩn trốn như vậy để nhanh chóng chạy đi. Bởi vì không thấy rõ con đường phía trước và vấp phải chướng ngại vật, cho nên hắn ta ngã nhào xuống đất. Nhưng rồi tên đó lại lập tức bò dậy, kinh hồn bạt vía đến tè ra quần vì sợ mình lại bị đánh cho tơi bời.
Không thể không nói, tên đó đúng là đánh giá cao sức hấp dẫn của mình, bởi vì Morren và Vlad không hề chú ý đến hắn ta tí nào.
“Tôi muốn nói với cậu vài lời, nhưng bây giờ không phải cơ hội thích hợp, nơi này cũng không thích hợp...” - Sau khi Morren nhìn qua động tĩnh của “kẻ thù”, cậu yên lặng buông “vũ khí” trong tay xuống rồi cẩn thận níu vạt áo Vlad - “Có thể cùng tôi đến một nơi không?”
Trực giác nói cho cậu biết Vlad không phải một người rất khó giao tiếp, hắn cũng không giống những thông tin được miêu tả trong tài liệu chút nào. Cậu không cho rằng mình sẽ bị từ chối.
Morren không hề ý thức được đối với Vlad mà nói, ánh mắt tràn đầy khao khát của cậu khiến hắn khó khước từ đến mức nào.
Vlad thật sự không hất tay cậu ra, mà chỉ im lặng gật đầu.
“Tốt quá! Chúng ta đi đằng này, đám người đó không thể đuổi kịp đến nơi đó đâu...” - Morren đắc ý, được voi đòi tiên mà kéo tay Vlad đi về phía trước.
Từ khi bắt đầu lớn đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu tay trong tay với người khác.
Ban đầu Morren còn cảm thấy chẳng có gì không ổn, nhưng sau khi Vlad chủ động nắm ngược lại thì cậu mới giật mình một cái. Các sợi dây thần kinh trong đầu từ từ nối lại với nhau, phản xạ của cậu bây giờ mới bắt đầu làm việc.
Hai đứa con trai cầm tay nhau và chạy thật nhanh trên đường, vừa khôi hài cũng vừa mang theo một chút mập mờ.
Morren ép mình tảng lờ những suy nghĩ rối rắm đó đi, nhưng lại càng không nhịn được mà tập trung sự chú ý của mình vào hai cái tay đang nắm lấy nhau của cậu và Vlad.
Cậu cố tình muốn để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, nhưng về cơ bản mà nói cậu toàn tạo ra hiệu quả ngược. Vì bàn tay cậu được Vlad nắm rất chặt, cho nên nó càng ngày càng trở nên cứng ngắc, các cơ quan cảm giác trên từng ngón tay cũng càng ngày càng nhạy cảm.
Cậu có thể nhận ra một cách rõ ràng rằng, bàn tay trắng ngần với các ngón tay thon dài của Vlad không hề mềm mượt, mà là vô cùng thô ráp. Sờ lên trên một chút sẽ thấy rất nhiều vết chai, còn có một vài vết thương lồi lõm. Bàn tay này của hắn chẳng khác gì vòng đời của một cái cây.
Không nghĩ cũng biết, Vlad đã kinh qua rất nhiều đau khổ.
Thân thế là cô nhi, sống trong một ngôi trường dành cho người nghèo thiếu nhân tính, lưu lạc đầu đường xó chợ từ sớm, trở thành một người “ai ai cũng đánh”, “nhân vật có độ nguy hiểm cực cao.”
Thật sự hắn đã ăn qua rất nhiều trái đắng, gục ngã rất nhiều mới có thể sống sót được đến ngày hôm nay.
Nhưng mà...
Không phải, hắn không phải như vậy.
Không phải lăn lộn vào đời, không phải mắc kẹt trong bần cùng và khổ đau, không phải ngày nào cũng vật lộn với tính mạng của mình mới đúng.
Hắn rõ ràng là, người thống trị tuyệt đối...
Người thống trị? Sao cái từ này lại đột nhiên bật ra trong đầu cậu nhỉ?
Đứng ngay trước cổng nhà thờ, Vlad buông tay cậu ra.
Trong trạng thái ngẩn ngơ ấy, Morren mãi mà không hoàn hồn lại được. Cho đến khi lòng bàn tay cậu trống không, cậu mới miễn cưỡng dằn lòng mình lại để quan sát đối phương.
Morren lại bắt đầu sinh ra vài ảo giác kì quặc, bao gồm cả cái lúc Vlad che mắt cậu. Vào thời điểm đó, trong đầu cậu lại tưởng tượng đến hình ảnh những tấm vải trắng tinh mềm mại, vừa không liên quan vừa không thể giải thích nổi.
Vlad nhíu mày, mở miệng hỏi: “Cậu là người của nhà thờ?”
“Không phải, tôi chỉ là học sinh thôi.” - Morren vội vàng chối, cậu cũng không hy vọng sẽ có mâu thuẫn hoặc cảm giác bài xích bị nảy sinh giữa cậu và Vlad vì việc đó.
“......”
“Tôi bị trường học gửi tới đây để làm công.” - Morren ngập ngừng nói.
Như vậy không được trời ạ. Rõ ràng nhiệm vụ của cậu là truyền bá đạo giáo, nhưng khi đối diện với đối tượng được liệt kê trong danh sách, cậu thế mà lại xấu hổ không dám mở miệng nói về tín ngưỡng và tôn giáo.
Trong lòng Morren vô cùng thấu đáo, nhưng cậu hoàn toàn không làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng được.
Tựa như tín ngưỡng thần linh là một việc sai lầm và hoang đường.
Chẳng lẽ cậu lại biến thành một tín đồ không trung thành rồi hay sao?
Vậy sao có thể không phụ lòng thần linh đã lựa chọn mình được nhỉ...
“Vlad, cậu, cậu, vết thương ngày hôm qua của cậu có đỡ chút nào không? Với cả, tại sao đám người kia cứ đuổi theo cậu không thèm thả thế?” - Cậu cuống cuồng chuyển đề tài ngay lập tức.
Nhưng đây cũng là một vấn đề mà cậu muốn hỏi đối phương.
“Từng có chút mâu thuẫn trong quá khứ.” - Vlad trả lời một cách đơn giản.
Trên mặt hắn có vẻ nghi hoặc chưa từng xuất hiện, còn có cả một chút thắc mắc nhỏ bé khó nhận ra.
“Tôi cho rằng, cậu khác biệt với người khác.” - Giọng nói của Vlad rất phức tạp. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Morren - “Cậu cũng tới đây để truyền bá đạo giáo, đúng không?”
Morren cứng họng, không đáp lại ngay.
Vlad cụp mắt, ngay sau đó đã muốn xoay người rời đi.
“Chờ một chút!” - Morren mau chóng gọi tên hắn - “Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu, ít nhất là tôi không cố tình tiếp cận cậu vì bất kỳ mục đích nào cả! Còn tôn giáo và tín ngưỡng gì đó, sau này chúng ta có thể từ từ thảo luận...”
Dù sao thì Vlad cũng đã thực sự dừng chân lại.
“Sẽ không bao giờ có ngày tôi tin những lý lẽ hoang đường đó là thật, cũng... Không cần bạn. Đừng lãng phí thời gian với tôi.” - Hắn nói.
“Cậu thật sự đã phân tích thần học rồi hả, tại sao lại cho rằng nó hoang đường?” - Morren không nhịn được hỏi.
Ngay cả cậu cũng không rõ mình hỏi như vậy, đến tột cùng là muốn chờ đợi Vlad bộc bạch nội tâm rồi thuyết phục hắn, hay là đang nhờ đối phương giải đáp nghi vấn trong lòng mình.
Morren nhớ lại “dấu vết” mà thần linh để lại và những quy tắc đi ngược lại với thần học chính thống trong giấc mơ đêm qua. Trong phút chốc, cậu hoài nghi Vlad đã nhìn rõ chân tướng mà cậu chưa nhận ra, cho nên mới nói ra bốn chữ “lý lẽ hoang đường” như vậy.
Cho dù Morren có khăng khăng như thế nào, thì cậu cũng không thể không thừa nhận rằng tín ngưỡng kiên định trong cậu quả thực đã dao động.
Dường như Vlad cảm thấy đây là một vấn đề rất ngu xuẩn, bởi vì hắn cười khẽ một tiếng, thay đổi phương hướng rồi đi thẳng tới pho tượng của thần linh được đặt ở bên trái cổng nhà thờ.
Ngoài cổng của mỗi nhà thờ đều sẽ được đặt một pho tượng thần làm bằng ngọc thạch màu trắng và cao bằng con người, tất nhiên nhà thờ ở Luwarren cũng không ngoại lệ. Nhân viên trong nhà thờ đều lau chùi nó sạch sẽ mỗi ngày, các tín đồ đi qua cũng sẽ dừng lại bái lạy, bởi vì tượng thần là hóa thân của thần linh, là cách để thần linh quan sát và theo dõi nhân gian, lắng nghe nguyện vọng của tín đồ.
Hình dáng của tượng thần khá mơ hồ, không được điêu khắc cụ thể mặt mũi, bởi lẽ loài người không có quyền được nhìn thấy thần linh chân chính.
“Thần linh trong miệng cậu, thậm chí không thể chống lại dao kiếm hay gậy gộc.” - Vlad đứng yên trước pho tượng thần, nói một cách thờ ơ.
Hành động tiếp theo đã trực tiếp biểu lộ cá tính nguy hiểm và điên cuồng của hắn.
Vlad rút ra cây gậy sắt trong người - thứ vũ khí phòng thân cuối cùng của hắn, sau đó vô cảm khua nó vào đầu tượng thần.
Đá vụn đua nhau rơi xuống, cái đầu của thần linh vỡ ra làm hai nửa, thân tượng nứt gãy rồi đập mạnh xuống đất, những miếng đá lại một lần nữa vỡ tan ra từng mảnh nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, đồ vật tượng trưng cho thần linh đã biến thành những mảnh vụn.
Nhưng Morren lại không tận mắt thấy được cảnh tượng đó, bởi vì cậu đột nhiên đau đớn ngã khuỵu xuống đất. Cậu không khống chế được mà ôm lấy đầu mình, vô số hình ảnh đang không ngừng xuất hiện.
Từ lúc Vlad đi tới pho tượng kia, Morren nhìn bóng lưng của hắn, cũng nghiêm túc nhìn tượng thần, huyệt thái dương bỗng dâng lên một cơn đau như bị kim châm chích vào. Ngay sau đó, tất cả các giác quan của cậu đều xoắn lại thành một mớ bòng bong.
Hình ảnh trong mắt cậu đều trở nên mơ hồ, rồi hoàn toàn biến đổi.
Bóng lưng - giữa trời tuyết mờ mịt, dáng hình ánh trăng rọi xuống như thác nước, có bóng lưng của một người với mái tóc màu bạch kim.
Tượng thần - bức tượng có mặt mũi rõ ràng, bên cạnh là một lồng chim được phủ vải nhung.
Lồng chim - có một chú chim với bộ lông đen thui đang ở bên trong, dùng đôi mắt tròn xoe đượm buồn của mình để không cho cậu cầu nguyện.
Cầu nguyện - trong căn gác xép mộc mạc ấy có người đang khẩn cầu.
Nơi đó cũng được coi như là miếu thờ - miếu thờ dành riêng cho thần linh thân ái của cậu.
Thần linh...
Vlad phát hiện ra sự bất thường của Morren. Hắn không chần chừ mà bước nhanh về phía cậu, ngồi xổm xuống đỡ thân thể cậu lên.
“Cậu sao vậy?” - Hắn có vẻ hơi hoảng hốt.
Bộ dạng nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt và khinh thường thần linh của hắn đều biến mất. Morren nhìn sang những vết thương rải rác trên cánh tay đang đỡ lấy cậu của hắn, cho rằng mình vừa mới trải qua cả một đời, nhưng trên thực tế cùng lắm chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Cảm giác nhức đầu dần dần qua đi, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một trận nước lũ không thể đè nén.
“Thần linh thậm chí không thể chống lại đao kiếm hay gậy gộc, có lẽ chỉ có một lí do...”
Cậu không chớp mắt nhìn những vết sẹo có mới có cũ, có ngắn có dài kia, hốc mắt nóng lên, giọng nói khàn khàn, ngữ điệu rất chậm.
“Thần linh, cũng có thể là đang để tâm đến lời hẹn ước ngớ ngẩn đòi bình đẳng của một người nào đó...”
“Tự nguyện đắm mình trong bùn lầy, buông bỏ năng lực của thần.”
Cậu nói xong lời cuối cùng, cổ họng đã nghẹn ngào đến nỗi không phát ra được âm thanh nào nữa.
“Có đúng không?”
“......”
Đúng hay không đúng, Vlad không hề trả lời, cũng sẽ không thể trả lời.
Bởi vì hắn chỉ là một người bình thường, không có năng lực quan sát toàn bộ mọi thứ, không nắm được chân lý của thế giới, cũng không có cách nào khống chế lòng người, mặc dù thể chất tự khỏi bệnh và khả năng vũ lực của cái tên loài người này là hiếm thấy nhất.
Vlad chỉ biết cau mày, khẽ than thở rồi bất đắc dĩ nói:
“Cậu đúng là một tín đồ trung thành.”
“Không, tôi cũng không biết tôi đang nói cái gì.” - Morren kinh ngạc xoa mắt của mình - “Chẳng qua là tôi bỗng dưng muốn khóc.”
Nói xong, cậu tự giác ôm lấy cánh tay của Vlad theo ý muốn của mình rồi vùi đầu lên nó. Thay vì mùi hương cỏ cây vừa lành lạnh vừa thanh mát, trong khoang mũi của cậu lần này chỉ tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt trộn lẫn với hương bồ kết khó ngửi. Điều này làm cho Morren càng thấy run sợ.
Dù Vlad đã ba lần cự tuyệt người khác truyền đạo bằng một cách khá bạo lực, nhưng hắn vẫn chưa gặp một ai có suy nghĩ như Morren. Khả năng sử dụng ngôn từ của hắn đang rối tung lên, thậm chí còn không để ý chút nào mà bước vào khu vực của đám truyền bá đạo giáo.
Vlad không khỏi trầm mặc.
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, để mặc cho Morren quệt nước mắt nước mũi lên áo của mình.
Sau đó,
Vlad lưỡng lự giơ tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Morren.