"Ngươi nếu nguyện ý gia nhập vào trận doanh của chúng ta thì ta liền thả ngươi đi ra”. Trương Hiểu Vũ không biết Khô Mộc Lão Tổ và Chiến Tổ có
đại cừu gì thế nhưng thực lực đối phương cực kỳ cường đại, hắn hiện nay
chỉ có thể vây khốn đối phương còn muốn đánh chết hắn thì có chút khó
khăn.
Trong cơ thể Khô Mộc Lão Tổ, Thánh nguyên lực từ lâu đã
được thôi động đến cực hạn mà giằng co với Trương Hiểu Vũ, nay nghe vậy
thì cả giận nói: "Nằm mơ đi, lão tổ tung hoành thiên hạ sao lại nghe các ngươi điều khiển chứ”.
Hoang Thần Vương nói: "Lão tổ nói lời này là không đúng rồi, mọi người đều cùng một cái trận doanh, sao nói ai
điều khiển ai chứ”.
Thiên Đô Thần vương cười khổ lắc đầu nói:
"Các ngươi không nên uổng phí tâm tư, sư tôn năm đó đánh chết hảo bằng
hữu của hắn nên từ lâu đã ở thế như thủy với hỏa rồi, hiện tại hắn có
gia nhập vào trận doanh chúng ta thì chỉ sợ là có điều mưu đồ”.
"Như vậy, chúng ta đây đồng tâm hiệp lực đánh chết hắn đi!" Bất diệt Thần
vương vừa nói chuyện vừa hướng về phía thủy phao đánh ra một cái pháp
tắc.
Áp lực gia tăng mãnh liệt, Khô Mộc Lão Tổ biết ngày hôm nay
rốt cuộc đã rơi vào hạ phong rồi, nếu như không nghĩ biện pháp đào tẩu
thì tất nhiên sẽ thành tro bụi mất.
"Các ngươi chờ đó, lão tổ sẽ
trở về tìm các ngươi báo thù, Khô Mộc Pháp Tắc: Cực Điểm Hủ Hủ!" quanh
thân Khô Mộc Lão Tổ quang hoa ngưng tụ thành một điểm rồi xì một cái
chọc thủng thủy phao một cái động lớn, thân thể lão nhanh chóng tiến vào cái động đó mà tiêu thất vô tung vô ảnh.
Tam âm Thánh vương cau mày nói: “Vậy mà cũng để cho hắn chạy mất, Thái cổ cường giả quả nhiên không dễ chọc vào”.
Ngũ Hành thánh vương nói: "Trừ phi chúng ta có thể áp đảo được lão, bằng
không muốn giết chết một Thái cổ cường giả thì ngay cả Thái Cổ thánh
vương cũng làm không được”.
"Khô Mộc Lão Tổ vừa rồi chấp nhận gây tổn hại cho nguyên thần mà phát huy ra uy lực cực hạn của pháp tắc,
không có một đến mười vạn năm là không có khả năng khôi phục đến trạng
thái đỉnh, cũng không đủ gây cho chúng ta sợ hãi”. Thiên Đô Thần vương
không đem Khô Mộc Lão Tổ để vào mắt, trong đông đảo các Thái cổ cường
giả thì thực lực kẻ này chỉ có thể nằm vào tầng trên của nhóm giữa mà
thôi.
Thủy phao tiêu thất, Trương Hiểu Vũ hỏi: "Thời Thái cổ có
cường giả nào nữa không, nếu như có thể mời mấy người gia nhập vào trận
doanh chúng ta thì phần thắng tất nhiên là tăng nhiều”.
Lắc đầu,
Ngũ Hành thánh vương nói: "Rất khó, những Thái cổ cường giả này đều có
tính cách duy ngã độc tôn, muốn để cho bọn họ gia nhập vào trận doanh
thì trừ phi là để bọn họ tới làm chủ đạo, điều này hiển nhiên là không
có khả năng”.
"Không sai, cường giả thời Thái cổ tuy rằng đều là
nhân vật đứng đầu nhưng đại thể vẫn có thể chia ra làm ba trình độ, tầng thứ ba thứ là yếu nhất tương đương với phổ thông Thần vương và Thánh
vương, tầng thứ hai chính là tầng của Khô Mộc Lão Tổ, tầng thứ nhất thì
có năm người, phân biệt là Thánh tổ, Tu La tổ, sư tôn Chiến Tổ, Huyết tổ cùng với Bạch Cốt lão tổ, trong đó dĩ Thánh tổ và Tu La tổ cực mạnh, sư tôn Chiến Tổ và Huyết tổ hơi yếu hơn, Bạch Cốt lão tổ còn yếu hơn một
chút nữa”. Thiên Đô Thần vương thân là đệ tử của Chiến Tổ nên đối với
những cái này thập phần rõ ràng.
Nghe vậy, Trương Hiểu Vũ âm thầm gật đầu, hiện nay thực lực hắn hẳn là bị vây tại tầng thứ hai nhưng
cũng là đỉnh phong, có thể chống lại cường giả tầng thứ một một chút
nhưng chiếm không được thượng phong.
"Kỳ thực chúng ta có thể và
bọn họ kết minh, dù sao bây giờ Thái Cổ thánh vương quá mạnh mẽ, không
đồng tâm hiệp lực thì không ai có thể đánh bại hắn”. Tam âm Thánh vương
nói.
"Tuy nhiên biện pháp này cũng không dễ thực thi”.
Tất cả mọi người minh bạch, đám Thái cổ cường giả này đều là cáo già, toàn
bộ đều chờ đợi bọn hắn và Thái Cổ thánh vương đại chiến, khi song phương lưỡng bại câu thương mới đi ra chiếm tiện nghi.
Lôi chi Thánh
vương hừ lạnh nói: "Nếu như bọn họ đều có chủ ý như vậy thì cái thân
phận tang gia chi cẩu này sợ rằng phải gánh chịu cả đời thôi”.
Trương Hiểu Vũ nói: "Những người đúng là tai họa, bất quá bọn họ muốn chiếm
tiện nghi ư, e rằng Thái Cổ thánh vương sẽ làm một lưới bắt hết, đến lúc đó bọn họ có thể trở về cầu chúng ta”.
Qua vài ngày sau, Trương
Hiểu Vũ chuẩn bị mở không gian của riêng mình. Cách Thiên Đô giới không
quá xa có một mảnh hư không loạn lưu, trong đó Trương Hiểu Vũ toàn lực
vận chuyển hắc sắc Thần Ma chi lực há mồm rồi vươn hai tay đẩy ra hai
bên.
Một tầng lực lượng vô hình khuếch tán ra bốn phương tám
hướng, lực lượng cường đại đẩy mạnh làm cho không gian lực xung quanh
tán loạn mà đè ép lại cùng một chỗ tụ tập tại lại thành tầng tầng lực
lượng mà dần hình thành một cái không gian bích vô hình.
Theo
thời gian trôi qua, không gian chỉnh thể hình cầu càng lúc càng lớn,
không gian bích bên ngoài hình cầu cũng từ từ dày lên mà trở nên vững
chắc vô cùng, vô hình vô tích.
Hành động của Trương Hiểu Vũ đối
với Thần vương và Thánh vương mà nói cũng không tính toán cái gì thế
nhưng cư dân Nguyên thủy tinh thì bắt đầu chấn kinh rồi, bởi vì buổi tối bọn họ đã thấy được ánh trăng thứ sáu, tuy rằng lúc vừa mới bắt đầu ánh trăng này rất nhỏ, hầu như chỉ tương đương với một ngôi sao nhưng phải
biết rằng trên bầu trời Nguyên thủy tinh vốn không có sao, ngay cả ánh
trăng cũng không phải là ánh trăng thật mà là ánh sáng của không gian
của các Thần vương phát ra.
Lúc này xuất hiện thêm ánh trăng thứ
sáu, mọi người đều biết đã có đệ lục Thần vương sinh ra hơn nữa còn đang mở ra không gian của riêng mình.
Dưới sự quan sát của rất nhiều
người ở Nguyên thủy tinh, ánh trăng cỡ hạt đậu này dần bành trướng tới
cỡ hạt nhãn, ánh trăng sáng tỏ.
Đến tháng thứ ba, ánh trăng to cỡ hạt nhãn đã đạt đến quả quýt.
Tháng thứ sáu biến thành cỡ quả bưởi.
Tháng thứ chín bằng cái chậu rửa mặt. Đến tháng mười hai, ánh trăng chính
thức thành hình, chỉ hơi thua kém không gian của Thiên Đô Thần vương và
Bất diệt Thần vương một chút thôi.
"Ánh trăng thành hình, không
biết đệ lục Thần vương là ai?", khi ánh sáng bừng lên, tất cả mọi người
tại Nguyên thủy tinh bắt đầu tiếp nhận sự thực về tân Thần vương sinh
ra.
"Ta có một biểu ca là đệ tử Chiến thần cung, hắn nghe người ta nói thì tân Thần vương là Ma đế năm đó, bây giờ Thần Ma Vương”.
"Ma đế, Thần Ma Vương, dĩ nhiên là một người hả”.
"Năm đó Ma đế tại trình độ Võ đế uy phong vô cùng, nghĩ không ra nhanh như
vậy đã tựu thành Thần vương rồi, những thiên tài cùng thời với hắn đã có ai tiến vào Võ thánh hoặc Chiến thần không ”.
"Sang Đế đến một
nghìn năm trước mới tiến vào cao giai Võ thánh, Nguyên Đế cũng mới là
trung giai Võ thánh đỉnh, Bằng Đế đã tiến vào trung giai Võ thánh”.
"Cũng không thể so với hắn được ! Thần Ma Vương có thể nói là thiên tàikiệt xuất nhất hàng tỉ năm qua”.
Đang tự mình mở ra không gian nên Trương Hiểu Vũ tự nhiên là không biết mọi
người ở Nguyên thủy tinh đang nhận xét hắn, hơn nữa hắn cũng tịnh không
quan tâm đến loại chuyện này, hắn hiện nay đang phiền não là làm sao để
trấn áp phiến không gian này, một cái không gian hình thành thì phải có
thứ gì đó tới trấn áp, bằng không sẽ không ổn định, nếu có Thần vương
hoặc Thánh vương khác tiến vào sẽ khiến cho không gian đổ nát.
Lẽ nào phải dùng Thiên Thần khí tới trấn áp, tuy nhiên cái ý niệm này chỉ
lóe lên trong đầu một cái mà thôi, sau đó Trương Hiểu Vũ lập tức phủ
quyết, nói giỡn rồi, dùng Thiên Thần khí tới trấn áp tân không gian quả
thực là đại tài tiểu dụng, lẫn lộn đầu đuôi, hắn sẽ không làm việc ngốc
này.
Như vậy thì như các Thần vương khác vậy, dùng cung điện để trấn áp không gian.
Nghĩ đến là làm, Trương Hiểu Vũ đem cái gì kim chúc, khoáng thạch, Thần khí, Thánh khí trong nguyên giới ra, sau đó hắc sắc Thần Ma chi lực từ lòng
bàn tay phun ra bao vây lấy cả núi đồ vật.
Ba ngày trôi qua, lúc
này trong tay Trương Hiểu Vũ xuất hiện một tòa hắc sắc cung điện tinh
xảo không gì sánh được, tòa cung điện này được dung hợp mấy trăm kiện
Thánh khí, trăm kiện Thần khí cùng với vô số kim chúc và khoáng thạch,
luận về giá trị tuy rằng thua Thiên Thần khí nhưng cũng không thể so
sánh vì mọi sự so sánh đều là khập khiễng.
Đương nhiên, cái này
vẫn chưa xong, Trương Hiểu Vũ dành nửa tháng thời gian đả nhập Thương
khung pháp tắc vào hắc sắc cung điện đồng thời làm cho thời gian và
không gian trong đó dung hợp vào nhau, khiến cho không gian trở thành
nhất thể đồng thời trở thành hạch tâm bộ phận bất khả dao động.
Làm xong này tất cả, Trương Hiểu Vũ bắt đầu tạo sơn.
So sánh với Thổ chi Thánh vương, Trương Hiểu Vũ tạo sơn lãng phí rất nhiều tinh lực, bất quá đối Thần vương mà nói đây cũng không phải là chuyện
gì quá khó khăn, hắn có thể dùng Thần Ma chi lực mà khu sử thổ nguyên
khí hình thành ngọn núi, thổ nhưỡng, nham thạch, sau đó khu sử Thủy
nguyên khí hình thành hồ nước, sông ngòi thậm chí là biển rộng, sau đó
tiếp tục chế tạo cây cối, hoa cỏ, kim chúc quáng, bảo thạch, địa hỏa,
nham thạch nóng chảy.
Đem hắc sắc cung điện đặt trên một đỉnh núi lớn nhất tại trung tâm, toàn bộ thế giới hơi hoảng động một cái rồi
chợt bắt đầu định hình và ổn định.
Mỉm cười, Trương Hiểu Vũ hai
tay phất ra, có một phần ngọn núi đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên sau
đó dưới lực lượng vô hình mà biến hình trở thành một cái trùy hình, nhìn qua giống như tiên cảnh vậy.
Đứng trên bầu trời, Trương Hiểu Vũ
nhìn thế giới do mình sáng tạo ra mà có một loại cảm giác thành tựu
cường liệt, tại nhân giới địa cầu, Sáng Thế Thần là thần linh trong thần thoại, hắn bây giờ tuy rằng chưa đạt đến tình trạng sáng thế nhưng đã
có thể mở ra không gian, đây không thể nghi ngờ gì là một loại cực đại
hưởng thụ.