(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 13
Thiên giới tuy rằng chia làm chín tầng trời, nhưng thật ra chín tầng trời đều giống nhau, chỉ có sức mạnh của kết giới là khác biệt.
Mà Ma giới cũng xác thực chia làm ba tầng. Tầng trên cùng thì ma khí cũng hỗn độn nhất, tràn ngập các loại yêu ma quỷ quái, là một nơi cho các tộc ở lẫn lộn với nhau, hơn nữa cũng là nơi gần sát Thiên giới và nhân gian nhất. Cho nên thỉnh thoảng nếu có người ở giới khác xâm nhập vào Ma giới, nhất định là sẽ xuất hiện ở trong tầng Ma giới trên cùng, bởi vậy ấn tượng của bọn họ đối với Ma giới phần lớn cũng xuất phát từ nơi đó.
Tầng Ma giới ở giữa, là chỗ Ma Hoàng ở, chính là nơi hiện tại Trọng Quang cùng Ma Hoàng đang đứng. Tầng này chỉ có ma khí thuần túy, ma thần tung hoành, ma vật bình thường cũng đều có cuộc sống như thế. Hơn nữa bề mặt rộng mở, không gian vô biên vô hạn, còn có một vùng ma hải lớn, phân biệt tách rời ra thế giới băng cực ở phương Bắc cùng với địa ngục lửa cháy ở phía Nam.
Tầng dưới cùng, đó là vực sâu ma khí. Thực ra hiểu theo một ý nghĩa nào đó, vực sâu ma khí mới là Ma giới chân chính, bởi vì vua của vạn ma Trường Đình sinh ra từ nơi đó. Đồng thời ở nơi đó ma khí cũng cuồn cuộn không ngừng phun trào, là nơi khởi nguồn của những ma thần cùng ma vật khác.
Tuy nhiên vực sâu ma khí bởi vì mấy ngàn vạn năm không ngừng phun trào ra ma khí dày đặc, khiến cho sức mạnh nơi đó là hắc ám cực đại, ma thần mới sinh ra phải nhanh chóng rời khỏi nơi đó, bằng không rất nhanh sẽ bị năng lượng mạnh mẽ tràn đầy toàn thân khiến phát nổ. Đồng thời nơi đó còn có ma thực vật sinh trưởng mạnh mẽ, năng lực cường hãn có thể thôn tính bất kể sinh mệnh nào – thậm chí là ma thần.Thực ra từ khi Ma Hoàng xuất thế tới nay, ma khí trong vực sâu khí đã mỏng đi rất nhiều, bởi vì phần lớn năng lượng đều bị Ma Hoàng cuốn đi. Nhưng ma khí còn lại không ngừng phun trào, vẫn khiến cho bất cứ sinh vật nào của Ma giới đều phải chùn bước. Nơi đó có rất ít ma đến, cho dù có, cũng là vài hoặc hơn mười ma thần mạnh mẽ tạo thành đoàn đội, ở bên ngoài vực sâu ma khí săn bắt ma thú và tìm kiếm thực vật quý giá.
Trọng Quang nhìn lướt qua phản quân ở đối diện, thần sắc không chút thay đổi, bỗng nhiên chỉ vào mặt trời đỏ ở phía Tây nói:
“Mặt trời kia có chút quen mắt, chẳng lẽ là mặt trời ban mai lúc đầu Đại Chính luyện thành?”
Ma Hoàng thản nhiên nói:
“Nó càng thích hợp treo ở Ma giới hơn.”
Khóe mắt Trọng Quang khẽ giật. Hắn nhớ rõ hình như ba nghìn vạn năm trước, Đại Chính sinh ra hứng thú sáng thế, vì thế dốc lòng luyện chế một mặt trời ban mai bằng thần khí, muốn làm mặt trời cho thế giới mới. Kết quả lại bị Ma Hoàng đến Thiên giới ‘ngắm cảnh’ vừa ý, đoạt đi mất, Đại Chính tức giận đến nỗi nhắc đi nhắc lại hơn năm trăm vạn năm, cho đến tận khi luyện chế ra được một ‘mặt trời’ khác mới thôi.
“Vì sao?”
Trọng Quang tò mò hỏi.
Hắn biết mặt trời màu đen kia chắc chắn là do Ma Hoàng tạo ra. Nhưng Ma giới có một mặt trời như vậy là đủ rồi đi? Vì sao còn muốn treo thêm một mặt trời ban mai vốn thuộc về Thiên giới ở đối diện chứ?
Ma Hoàng cười nhẹ bâng quơ đáp:
“Bởi vì đẹp.”
Trọng Quang đột nhiên cảm thấy hắn dường như không hiểu rõ vị thần thượng cổ giống mình này.
“Ngươi thích màu đỏ?”
Khóe môi Ma Hoàng nhếch lên, lại khẽ mỉm cười.
“Ngươi không biết màu sắc như vậy khá là tươi sáng sao?”
“…”
Trọng Quang xác định, hắn quả nhiên không hiểu Ma Hoàng. Hắn thế nào cũng không ngờ được, đường đường là kẻ đứng đầu Ma giới lại thích những màu sắc rực rỡ như vậy.
Một thần một ma thoải mái trò chuyện với nhau, coi như không nhìn thấy phản quân ở trước mặt.
Nhưng bọn họ đè nén được cơn tức giận, có vài ma lại không đè nén được.
Khi Ma Hoàng rời khỏi Thiên Ma cung, hiện ra trên đỉnh núi Thiên Ma thì, hai vị Ma Tôn Cự Thái cùng Giác Sắc đã nhận ra. Nhưng bởi vì trên không trung bày ra trận pháp cấm bay lên, khiến cho bọn họ không thể nào xông lên đối chiến cùng với Ma Hoàng.
“Không phải ngươi nói bệ hạ bị thương sao? Vì sao nhìn lại đoán không ra? Ta một chút cũng không cảm thấy sức mạnh của bệ hạ suy yếu!”
Cự Thái có chút cáu kỉnh, giọng nói ồ ồ, hung tợn trừng mắt nhìn Giác Sắc.
Giác Sắc lạnh nhạt nói:
“Ngươi muốn trở mặt với ta? Đại quân của chúng ta đã đánh lên Thiên Ma cung, ngươi cho là y sẽ bỏ qua cho ta và ngươi sao?”
“Ngươi –“
“Không cần vội! Nhất định là y đã bị thương, bằng không y đã sớm ra tay, mà không phải chỉ đứng ở nơi đó nhìn chúng ta.”
Giác Sắc híp mắt nhìn về phía Ma Hoàng.
Gã hầu hạ Ma Hoàng đã hơn hai ngàn năm, hiểu rõ tính nết của y như lòng bàn tay. Nếu không phải không nắm chắc, Ma Hoàng tuyệt đối không có tâm tình thảnh thơi như thế kia mà nhìn bọn họ tấn công Ma cung. Với thủ đoạn của Ma Hoàng, nhất định sẽ dùng sức mạnh sấm sét đánh chết bọn họ.
Giác Sắc liếm liếm đầu lưỡi, càng cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất trong mấy vạn năm để đối phó với Ma Hoàng.
“Nhưng mà…”
Cự Thái tâm tư tuy rằng có chút tục tằng, nhưng dù sao cũng là Ma Tôn đã sống hơn một ngàn vạn năm, làm việc cũng cẩn thận có nguyên tắc của mình.
“Ngươi có tìm hiểu được người bên cạnh bệ hạ là ai không? Vì sao thần thức của ta không cảm ứng được sức mạnh của hắn?”
Giác Sắc nhíu mày nói:
“Không biết. Thần thức của ta cũng không thể phát hiện ra sức mạnh của hắn. Có lẽ hắn không phải là người của Ma giới ta, hoặc là… là vị Ma Tôn thứ ba Ma Hoàng chọn ra?”
Trọng Quang xuất phát từ sự cẩn thận, ở Ma giới sẽ không dễ dàng để lộ thân phận của mình, bởi vậy mặc dù lộ diện cùng Ma Hoàng, lại phong ấn dung mạo của mình và bóp méo thần lực, khiến cho ma thần có sức mạnh ở dưới hắn ở Ma giới đều không thể tìm ra thực thân của hắn. Cự Thái cùng Giác Sắc tuy rằng cũng đủ mạnh, những rõ ràng còn chưa có bản lĩnh nghịch thiên kia, trừ phi bọn họ trở thành Ma Hoàng, nếu không cũng sẽ không nhìn ra phép thuật của Trọng Quang Thần đế.
Cự Thái nghe vật liền biến sắc:
“Diệt Thế Xích Hỏa Tôn Hoàng kiếm là của ta!”
Giác Sắc cười lạnh:
“Diệt Thế Xích Hỏa Tôn Hoàng kiếm là phân thân của Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma kiếm của Ma Hoàng. Ngoại trừ người Ma Hoàng chọn ra, ai cũng không có cách nào khiến nó nhận chủ! Trừ phi…”
Hắn âm thầm liếc mắt nhìn Cự Thái, bổ sung:
“Trừ phi Ma Hoàng mất, vậy không chỉ có Tôn Hoàng kiếm, ngay cả Thiên Ma kiếm cũng sẽ trở thành vật vô chủ.”
Cự Thái làm sao không đoán ra tâm tư của Giác Sắc? Nhưng hắn đối với Tôn Hoàng kiếm là tình thế bắt buộc, trầm giọng nói:
“Bất kể như thế nào, ta nhất định phải có được Tôn Hoàng kiếm. Nếu Tôn Hoàng kiếm thực ở trên tay người kia, ta phải tự tay đánh ngã hắn!”
Trong mắt Giác Sắc hiện lên một tia vui mừng. Có thể cùng Ma Hoàng sóng vai hiện ra trên đỉnh Thiên Ma cung, vậy thực lực nhất định sẽ không ở dưới nhị ma gã. Nếu Cự Thái tự nguyện đi đối phó hắn, vậy mình đối đầu với Ma Hoàng trọng thương, cũng không phải là không nắm chắc.
Lại nói hai vị Ma Tôn phản bội đang thương lượng đối với với Ma Hoàng như thế nào, bên kia Ma Hoàng cùng Trọng Quang cũng đang nhìn chiến trường.
Trọng Quang hỏi:
“Ngươi định khi nào mới ra tay?”
Bởi vì thai nhi hấp thu một lượng lớn ma lực, sức mạnh còn lại của Ma Hoàng đã không còn được đến bảy thành so với thời kỳ còn đầy đủ, điểm ấy khi Trọng Quang hoan ái với y đã nhận ra. Hơn nữa cường ép phong ấn thai nhi sắp sinh ra lại phải hao phí một lượng lớn ma lực nữa, hiện tại đánh giá cẩn thận, Ma Hoàng còn khoảng năm phần sức mạnh đã không tệ. Bởi vậy càng kéo dài lâu, càng bất lợi với Ma Hoàng.
Ma Hoàng thản nhiên nói:
“Nhanh thôi. Không cần gấp.”
Có thể không gấp sao?
Hiện tại Trọng Quang không thể không bội phục Ma Hoàng. Nên biết rằng thai nhi còn đang ở trong bụng y đó! Vị dựng phu sắp sinh này lại có thể kìm nén được như thế, thật không hổ là một thế hệ đứng đầu Ma giới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});