[Thần Ma Hệ Liệt] Bộ 1 Trọng Quang

Chương 16: Chương 16




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 15

Thần giới lấy việc tu thân tự khắc chế, tu hành rèn luyện làm chính. Chúng thần đến chúng tiên nhân, cũng phần lớn cũng mang theo tâm lạnh nhạt, tùy theo tự nhiên nên không ai nghĩ đến chiến trường cổ này nhìn xem. Huống chi mở ra không gian đến chiến trường cổ không chỉ cần linh lực cường đại, còn cần chiến ý dày đặc, bằng không cho dù có hao phí nhiều linh lực hơn nữa cũng sẽ không mở ra được.

Nhưng Ma giới nổi tiếng là gan dạ hiếu chiến. Vả lại năng lực sinh sản của ma thần rất mạnh, chủng tộc cũng nhiều, xảy ra đánh nhau tự nhiên cũng là chuyện thường như cơm bữa. Ma Hoàng chỉ cần thừa dịp đó tích lũy từng chút chiến ý trong những trận ma đấu quy mô lớn, sau đó dùng năng lực của y mở ra chiến trường cổ, quả thực rất dễ dàng.

Y trước tiên bày ma trận ở trong chiến trường cổ này, lại nhìn về trận đại chiến Thần Ma mới chấm dứt trước đó, nếu không phải Ma Hoàng đột nhiên có thai, thời thế thay đổi, phải rút quân trước thời hạn, vì không ảnh hưởng quỹ đạo các sao sẽ phá hỏng linh khí của trời đất, với xu thế của trận đại chiến Thần Ma này, sớm hay muộn hai bên cũng sẽ đánh đến chiến trường cổ, chuyển dời chiến trường đến nơi này. Đến lúc đó chờ đợi đại quân Thần giới sẽ là…

Trọng Quang nghĩ sâu xuống, không khỏi thầm kinh hãi.

Hơn nữa hắn hồi tưởng lại, lốc xoáy linh lực đột nhiên xuất hiện khi mình và Ma Hoàng động thủ kia cũng vô cùng kỳ quái. Khi Đông Hoa Thần đế đánh nhau với Ma Tôn Phong Hoàng thì giằng co gần một trăm năm, đại uy lần đó có thể nói là không hề nhỏ hơn so với mình và Ma Hoàng, thậm chí có lúc còn hơn. Nhưng trong tình huống như vậy cũng không hề xuất hiện lốc xoáy không gian, khi mình đối chiến với Ma Hoàng lại xuất hiện.

Rất có thể là lúc ấy Ma Hoàng âm thầm lợi dụng chiến ý của hai người, muốn mở cửa vào chiến trường, kéo hắn đi vào, nhưng không biết xảy ra sai lầm gì, lại cuốn bọn họ vào một không gian khác.

Thời gian lần này so với một hơi thở còn ngắn hơn, Trọng Quang lấy nguyên thần cùng trí tuệ cường đại của mình thăm dò ra được một góc âm mưu được ẩn giấu kỹ càng.

Hắn vừa nghĩ đến ma trận quỷ dị mà mạnh mẽ kia có lẽ ban đầu là vì muốn đối phó với hắn, liền không khỏi sinh ra một ý niệm khác, hẳn là ý niệm thiên địch trong đầu.

Lại nói hắn mặc dù một bên quan sát tình hình của Ma Hoàng bên kia, một bên suy nghĩ âm mưu ẩn trong đó, một tâm dùng vào ba việc cũng không ảnh hưởng đến trận chiến của hắn với Cự Thái.

Trận Bắc Đẩu Trảm Ma Tinh của hắn là đại trận diệt ma chuyên môn nhằm vào ma thần, Hạo Hãn Hỗn Thiên Kích trong tay lại là một nửa linh khí trên người, tự thân vận chuyển quy tắc trời đất, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, mang theo sát ý dày đặc, có thể hủy diệt trời đất, có xu thế phá rồi lập lại.

Cự Thái tuy rằng trở thành Ma Tôn đã nhiều năm, cũng có thực lực nhất định, nhưng hắn nào có thể so sánh với Trọng Quang sinh ra cùng với trời đất? Hơn nữa địa vị của hắn cũng là thấp nhất trong ba vị Ma Tôn, đây lại là lần đầu tiên hắn tiến vào chiến trường cổ, nơi này ma lực cùng linh lực đều vô cùng thấp, với kẻ nội căn không đủ như hắn mà nói, lại bị hạ xuống một bậc.

Mà quan trọng nhất chính là, một khắc hắn nhìn thấy Trọng Quang, trong lòng liền sinh ra ý hối hận muốn lui bước, lúc này trên chiến ý đã rơi xuống hạ phong rất lớn.

Không chỉ nói Thần Ma giao chiến, ngay cả người phàm tranh đấu, cũng có một câu kẻ không buông tay sẽ thắng. Chỉ có tâm không hề sợ hãi, mới có thể chiến đấu đến cùng.

Tâm ma của Cự Thái vừa sinh, liền thua hơn một nửa. Hơn nữa hắn hữu dũng vô mưu, vẫn chưa phát hiện tâm của mình, còn cho là chiến ý của mình lạnh thấu xương, quyết tâm kiên định, bởi vậy ngay cả cứu vãn đường sống cũng không làm. Cũng có thể hắn đã phát hiện ra, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ đành lừa gạt chính mình.

Kết quả một trận chiến như thế, tự nhiên không cần phải nói.

Trọng Quang nhìn Cự Thái ở trong trận Bắc Đẩu Trảm Ma Tinh gào thét hóa thành tro tàn, thần quang chợt sáng, bắt lấy nguyên thần muốn trốn đi của hắn, tùy tiện chạm một chút, liền khiến cho một thế hệ Ma Tôn này hoàn toàn ngã xuống rồi bị thiêu cháy.

Thu hồi kiếm trận, Trọng Quang do dự một chút, bay về hướng Ma Hoàng ở bên kia.

Bởi vì đã đoán được ý đồ của Ma Hoàng khi trước kia bày ra trận đó, Trọng Quang tự nhiên tăng thêm cẩn thận. Huống chi ai biết được rốt cuộc Ma Hoàng bày ra bao nhiêu đại trận ở trong chiến trường cổ này, muốn kéo mình vào hay còn có ý đồ gì khác? Vạn nhất không suy nghĩ bước vào bẫy rập, vậy có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.

Lúc này Trọng Quang thậm chí còn nổi lên lòng nghi ngờ với thai nhi ở trong bụng Ma Hoàng.

Người tu tiên, cho tới bây giờ vẫn không thiếu đi tâm tư cẩn thận đa nghi. Nếu không con đường thành tiên này há chẳng phải ai ai cũng có thể đi? Thần đế trời sinh giống như Trọng Quãng, cũng là phải ở trong cõi hỗn độn của vũ trụ chịu qua bao nhiêu thiên kiếp cuối cùng mới có thể tỉnh lại.

Nhưng hắn tuy rằng do dự trong một chớp mắt, nhưng vẫn quyết định đi tìm Ma Hoàng.

Chiến trường cổ tuy rằng mở ra không dễ, nhưng muốn đi ra ngoài vẫn rất dễ dàng, chỉ cần đi xuyên qua một cái khe không gian tản ra ánh sáng mỏng manh ở cuối chân trời là có thể — Tuy rằng cái khe không gian kia cực kỳ nguy hiểm, trăm người đi qua không được một, nhưng với Thần đế mà nói lại không hề khó khăn.

Khoảng cách giữa ma trận kia và Trọng Quang khá xa, với bản lĩnh của hắn, có thể đến đó trong một khắc. Nhưng hắn không muốn đi qua đó nhanh như vậy, cố tình kìm tốc độ chậm lại, coi như trong lúc đánh nhau với Cự Thái mình bị thương.

Hắn còn chưa bay đến gần ma trận, thiên nhãn thần thức đã đi qua trước, nhìn thấy Giác Sắc đã rơi xuống hạ phong.

Khi Cự Thái rơi xuống và bị thiêu cháy Giác Sắc liền cảm ứng được. Gã không ngờ rằng Cự Thái bị Trọng Quang xử lý nhanh như vậy, không khỏi hãi đến hồn bay phách tán. Mà ma trận này cực kỳ mạnh mẽ cổ quái, hấp thụ hết phần lớn ma lực của gã, chiến trường cổ là tuyệt địa, cũng không có ma lực để gã có thể bổ sung, nghĩ đến Trọng Quang sắp tới, gã nào còn tâm chiến đấu tiếp, liền nghĩ muốn lấy lực mạnh phá trận rồi chạy trốn.

Nhưng Ma Hoàng há lại để cho gã được như ý? Y cười lạnh nói:

“Trận pháp này là cố ý chuẩn bị cho ngươi, ngươi cứ ở lại đi!”

Nói xong trận pháp đột ngột thay đổi, mây gió bên trong biến sắc, ma quang bừng lên bốn phía, sức mạnh hủy diệt trời đất mãnh liệt tràn đầy, nhằm về phía Giác Sắc ở giữa mắt trận.

Toàn bộ không gian đều bị đè ép, mặt Giác Sắc trắng bệch.

Gã không biết lời nói của Ma Hoàng là thật hay giả. Nhưng nghĩ đến bản lĩnh cùng tâm tư sâu không lường được của Ma Hoàng, đã sớm nhìn ra được âm mưu của mình, bởi vậy đã sớm lập bẫy đợi mình nhảy vào.

Nghĩ đến mưu đồ mà mình tính toán, ở trong mắt Ma Hoàng lại chỉ là một trò cười. Còn mình lại giống như nhân vật trong một vở hài kịch.

Giác Sắc giận dữ công tâm.

Đã từng nói qua, trong ma tộc, ngoại trừ ma vật cấp thấp, kẻ địa vị càng cao thì năng lực càng mạnh, tâm kiêu ngạo ích kỷ cũng càng nặng hơn.

Mắt thấy hôm nay mình khó có thể trốn được, đợi đến khi Trọng Quang Thần đế kia đến, mình càng thêm không có đường sống. Nếu đã không thể sống, vậy không bằng đồng quy vu tận!

Trong mắt Giác Sắc hiện lên một tia màu đỏ, đột nhiên điều động ma lực toàn thân, lấy ra pháp bảo bản mạng, hung tợn đánh thẳng vào mắt trận, cuối cùng cậy mạnh cố chấp đánh ra được một lỗ hổng.

Ma Hoàng tuy rằng mượn sức mạnh của ma trận để bao vây gã, nhưng bởi vì ma lực của mình đã bị tiêu hao rất nhiều, lại thêm thai nhi trong bụng lộn xộn, đã có dấu hiệu phá vỡ phong ấn, muốn được sinh ra, bởi vậy lực khống chế ma trận cũng yếu đi rất nhiều.

Khi Giác Sắc phá tan mắt trận mang đến chấn động rất lớn, thậm chí còn chấn động đến mức khiến thân mình y run lên, lui về phía sau một bước.

Tuy chỉ là một bước nhỏ, nhưng mắt của Ma Tôn Giác Sắc quan sát tỉ mỉ, thấy thế không khỏi mừng rỡ, không chút do dự thiêu đốt ma đan của mình, di chuyển trong nháy mắt hiện ra bên cạnh Ma Hoàng.

Giác Sắc xuất thân từ tộc Ẩn Mị trong ma tộc. Loại ma tộc này trời sinh có một loại khả năng, đó là di chuyển tức thời. Nhưng loại di chuyển tức thời này có hạn chế về khoảng cách, nếu muốn di chuyển đến đối chiến với đối thủ cũng phải chịu hạn chế từ năng lực cao thấp của đối phương. Nếu đối phương cao hơn bản thân quá nhiều, có muốn di chuyển tức thời để đánh lén cũng không có khả năng. Nhưng một khi đã di chuyển tức thời đến bên cạnh đối thủ, liền giống như bị bám vào xương cốt, khó có thể vùng thoát được.

Lúc này ma lực của Ma Hoàng không đủ, phản ứng không được sắc bén như lúc thường, mà Giác Sắc lại ôm quyết tâm đồng quy vu tận, bởi vậy di chuyển tức thời đến trước mặt Ma Hoàng, gần như là đối mặt với y.

Ma Hoàng nhìn thấu tâm tư của gã, lập tức điều động che chắn, muốn lui về phía sau, nhưng quyết tâm của Giác Sắc đã định, thấy thần sắc tránh né của y, không khỏi cười ha ha điên cuồng:

“Hôm nay có Ma Hoàng cùng ta ở lại trong trận, Giác Sắc có chết cũng thỏa nguyện!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.