(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 19
Thân thể Ma Hoàng trời sinh mạnh mẽ, lại trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, thân thể không hề yếu đuối. Nhưng hiện tại ma lực của y mất hết, thân thể thai nhi lại mang theo hai loại sức mạnh, lúc này mạnh hơn y nhiều, bị dùng lực đẩy mạnh xuống dưới, xương hông của y cũng không khỏi phải tách ra để mở đường cho tiểu tử kia.
Trước mắt Ma Hoàng toàn sao Kim, trong miệng ngoại trừ tiếng rên rỉ thì không thể nói nên lời.
Từ khi Trọng Quang ra đời tới nay, những trận đấu đã trải qua đếm không xuể, nhưng cảm thấy một màn trước mắt này rất rung động, rất thê thảm.
Bên cạnh thai nhi tràn ra một lớp sương đen, tự bao lấy chính mình. Ở bên ngoài sương đen, lại là một tầng linh quang màu vàng rực. Thần ma từ xưa đã đối lập, thần quang cùng ma lực là trời sinh đối lập, tương sinh tương khắc. Dùng thần quang để mở đường phá tan ma thể cũng là cách hữu hiệu nhất, cũng có đủ lực sát thương nhất.
Ma Hoàng cũng biết đã tới thời khắc mấu chốt rồi, gắt gao nắm chặt tay Trọng Quang, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, hai tròng mắt là một mảnh đỏ máu, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn kiệt lực.
Trọng Quang chưa bao giờ khẩn trương như vậy. hắn lấy lòng bàn tay làm môi giới, không ngừng đưa thần lực của mình vào trong thân thể Ma Hoàng. Nhưng hắn hiểu rõ cái gì là mật đường, cái gì là thạch tín. Thần lực của hắn với Ma Hoàng mà nói giống như độc dược, đưa loạn vào trong cơ thể chỉ khiến Ma Hoàng mất mạng trước tiên, cho nên thần lực của hắn đều là đưa vào cho thai nhi. Chỉ có cách tăng cường sức mạnh của thai nhi mới có thể mau chóng phá tan trói buộc, mới có thể nhanh chóng chấm dứt trận ‘chiến đấu’ này.
“Ách a – ân a…”
Ma Hoàng nghẹn khí, liền mạng dùng sức đẩy xuống. Trong lúc thần trí mơ hồ, chỉ cảm thấy một bàn tay ấm áp kiên định vẫn luôn nắm lấy tay mình, bên tai quẩn quanh một giọng nói dịu dàng trầm thấp. Từ khi được sinh ra trong vực sâu ma khí đến nay, một loại cảm giác an toàn nhàn nhạt chưa từng có quấn quanh toàn thân y.
Ý thức Ma Hoàng mơ hồ, tâm thần còn đang sa vào trong ảo cảnh của Đại diễn mê huyễn thuật.
Thứ giống như huyễn thuật, bình thường của chỉ có tác dụng khi kẻ có cấp bậc cao hơn dùng cho kẻ có cấp bậc thấp hơn. Nếu sức mạnh của hai người ngang nhau, thì phải thừa dịp đối phương không chú ý, hoặc khi tâm trí có sơ hở mà khai triển. Nếu kẻ có cấp bậc thấp hơn thi triển với kẻ cấp bậc cao hơn, nhiều lắm cũng chỉ kéo dài được thời gian mấy khắc thôi.
Tâm trí Ma Hoàng kiên định, cứng rắn như sắt, không thể tìm thấy khe hở. Trọng Quang cũng khó có thể thi triển loại huyễn thuật cao cấp như Đại diễn mê huyễn thuật này với y. Nhưng hiện tại Ma Hoàng bị vây khốn tuyệt đối yếu thế, không có chút sức chống cự nào, dễ dàng trúng chiêu. Vả lại lúc này là thời khắc y sinh hài tử, có thể nói là thời khắc yếu ớt nhất, thống khố nhất, bất lực nhất của cuộc đời y. Cố tình sau đó bên cạnh y chỉ có một mình Trọng Quang chờ đợi, lại cố tình sau đó y rơi vào ảo cảnh, bởi vậy không biết từ lúc nào, trong lòng lại khắc xuống một loại cảm xúc.
Cái gọi là cảm xúc trong lòng, là một thứ huyền diệu khó giải thích, chặt chẽ cắm rễ dưới đáy lòng, không biết khi nào sẽ mọc rễ nảy mầm. Một khi đã bị kích thích, sẽ có thể đột phá cảnh giới nào đó, cũng có thể phát triển thành tâm ma, biến hóa hàng ngàn hàng vạn, ai cũng không thể nói chính xác được.
Cảm xúc lặng lẽ hạ xuống trong lòng, Trọng Quang cùng Ma Hoàng đều không ai phát hiện ra.
Ma Hoàng sinh con đau đến muốn chết, chỉ biết liều mạng dùng sức, một lòng mong cầu tiểu tổ tông kia mau ra đây.
Trọng Quang nhìn mà thấy ghê người, tâm đều rung động.
Trận ‘chiến đấu này’ cuối cùng cũng chậm rãi có kết quả. Cơ thể bất tử của Ma Hoàng tuy rằng mạnh mẽ, nhưng thai nhi kế thừa huyết mạch của y cũng không thể khinh thường, huống chi có thần quang mở đường, quả thực giống như đâm một kiếm trong cơ thể Ma Hoàng.
Đầu của thai nhi béo tròn dần dần đi ra, thân dưới của Ma Hoàng đã đau đến chết lặng.
Trọng Quang ghé bên tai y vội vàng cổ vũ:
“Đình nhi, chịu đựng! Kiên trì thêm một chút nữa! Đứa nhỏ sắp ra đến đây rồi!”
Vật to lớn kia mắc ở thân dưới, cuối cùng từng chút từng chút một bị đẩy ra ngoài.
Ma Hoàng rên rỉ đứt quãng thật lâu, đột nhiên thu hết khí lực toàn thân, hét lớn một tiếng, tóc dài màu xanh tím tung bay trong không trung.
“A –“
Theo một tiếng rống to của Ma Hoàng, thai nhi được thần quang bao bọc rốt cuộc ‘bịch’ một tiếng đi ra, khi nó đi ra khỏi cơ thể, liền mang theo cả một làn máu huyết của Ma Hoàng.
Ma Hoàng ngửa đầu ngã về phía sau, không động đậy.
Thần lực của Trọng Quang không thể giúp y chữa thương, chuyển vào trong cơ thể y chỉ biết càng thêm kiềm nén ma lực của y khôi phục. Hắn muốn buông tay ra, nhưng tay phải đến tận giờ vẫn bị Ma Hoàng đang hôn mê nắm chặt. Rơi vào đường cùng, đành phải dùng tay trái xách đứa bé kia lên.
Thật là một tiểu tử to béo.
Trọng Quang thầm kinh ngạc.
Hắn xách ngược hai chân của hài tử lên, thấy tiểu tử kia không hề khóc nháo, mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn, hai cái má phúng phính trông giống như hai cái bánh mì toàn thịt, trên trán còn một ấn ký nho nhỏ, giống như bị bôi một vết mực lên.
Nó tò mò nhìn Trọng Quang, giống như cảm thấy bị xách ngược như vậy trên không trung rất thú vị, bật cười khanh khách, hai cái tay mập mạp vung vẩy trong không trung, giống như đang chào hỏi lão cha.
Trọng Quang thấy tiểu tử kia thật sự khỏe mạnh, liền cẩn thận đặt nó ở một bên, chuyên tâm kiểm tra tình trạng của Ma Hoàng.
Thương thế của Ma Hoàng rất ác liệt, ma lực tiêu hao gần như không còn, thân thể cũng bị thương nặng.
Trọng Quang chữa trị cho thân dưới của y, nhưng xương chậu bị thương nặng cùng với kết cấu bên trong, chỉ có thể đợi sau khi Ma Hoàng tỉnh dậy thì tự mình chữa trị. Bất quá hắn nhanh trí nghĩ ra, niệm bí quyết, biến vũng máu chảy ra từ trong cơ thể Ma Hoàng thành mấy viên huyết châu, cất vào trong ngực.
Khi hắn đang bận rộn, anh nhi (trẻ sơ sinh)bị vứt trên mặt đất bắt đầu bò đi.
Đầu của nó so với trẻ con bình thường thì to hơn một chút, nhìn qua ước chừng hơn nửa tuổi. Hai chân tuy rằng còn chưa biết đi, nhưng tốc độ đứng lên lại rất mau.
Nó bò vòng quanh quái thạch hai vòng, đột nhiên tò mò nhìn mái tóc đen của Trọng Quang rủ xuống, liền bò qua vươn hai cánh tay toàn thịt bắt lấy, tự mình chơi đùa.
Có lẽ cảm thấy chất tóc của phụ thân rất tốt, nó chơi chơi, liền dùng sức kéo tóc, bắt đầu bò lên lưng Trọng Quang đang nửa ngồi xổm.
Hây a! Hây a! Ta bò! Ta bò! Ta bò bò bò…
Tiểu tử kia cực kỳ hưng phấn, vừa kéo tóc Trọng Quang vừa leo lên bả vai hắn, còn chưa kịp bám chặt, Trọng Quang đột nhiên đứng lên.
‘Rầm!’
Tiếng gì vậy?
Trọng Quang lấy làm kỳ quái quay đầu lại, phát hiện nhi tử giống như một con ếch béo phơi bụng, ngã chổng vó trên mặt đất, tứ chi hướng lên trên, vẫn còn giữ nguyên động tác leo lên, trong đôi mắt to là một mảnh mờ mịt, rõ ràng còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Trọng Quang nhìn gương mặt nhi tử mê mang cùng cái bụng nhỏ trắng bóng, thật sự đáng yêu, không khỏi phá lên cười ha ha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bàn anh (đứa bé sơ sinh béo mập)dần trở nên đỏ bừng, không phải xấu hổ, mà là giận. Nó nghiêng người qua, quay cái mông trần trụi về phía phụ thân.
Trọng Quang cười nói:
“Yêu, giận rồi?”
Tiểu tử kia vẫn nằm sấp xuống không nhúc nhích, im lặng kháng nghị.
Trọng Quang thấy tiểu tử kia không để ý đến hắn, cười nói:
“Đừng nóng giận, phụ thân tặng ngươi một món quà.”
Nói xong một ánh sáng đỏ lóe lên, trên người bàn anh xuất hiện một cái yếm nhỏ đỏ rực.
Bàn anh ngồi dậy, giật nhẹ cái yếm trên bụng, chỉ thấy mặt trên nhẵn bóng trơn mịn, thần lực nhè nhẹ nhập vào thân, ấm áp thoải mái.
Bàn anh vô cùng hài lòng, bàn tay béo mập ngưng lực, một luồng sáng đỏ bắn ra ngoài, đánh vỡ quái thạch ở đối diện thành một mảnh bụi.
“Khanh khách…”
Bàn tay dùng sức vỗ tay, hưng phấn không thôi.
Đứa nhỏ này không hổ là hỗn huyết thần ma, vừa mới sinh ra nửa canh giờ, đã học được cách sử dụng sức mạnh của bản thân như thế nào.
Trọng Quang xoay người ôm Ma Hoàng trọng thương bất tỉnh lên, cũng cuốn lấy tiểu tử đang nằm sấp trên mặt đất chơi đùa, đặt lên người Ma Hoàng, dặn dò:
“Đừng có đè nặng cha ngươi. Vừa chui từ trong bụng y ra, thành thật một chút.”
Tiểu tử kia bĩu môi, mất hứng liếc mắt trừng phụ thân một cái, quay đầu nhìn Ma Hoàng.
Có lẽ thật sự là ‘mẫu tử’ liên tâm. Bàn anh vô cùng quen thuộc với hơi thở của Ma Hoàng, liền tìm một tư thế thoải mái, thành thành thật thật nằm trong lòng ngực Ma Hoàng đang hôn mê.
Trọng Quang ôm một lớn một nhỏ, bay về hướng khe hở ở chân trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});