(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 25
Đủ loại ý niệm rất nhanh hiện ra trong đầu Ma Hoàng, gương mặt lại không chút thay đổi, lạnh nhạt liếc mắt về phía Anh Hà một cái, nói:
“Nó tên là Minh Tôn, là nhi tử của bản tọa.”
Chúng ma không khỏi lần lượt hít vào một hơn. Sắc mặt của Anh Hà lại trở nên khó coi.
Nàng dừng một chút, che miệng ôn nhu cười:
“Bệ hạ thực là xảo quyệt, từ khi nào đã gạt chúng ta sinh một vị Thái tử vậy? Không biết mẫu thân thân sinh của Minh Tôn điện hạ là vị nào? Trước kia không biết thì thôi, hiện giờ nếu biết điện hạ đã có, như thế nào cũng phải chúc mừng vị Ma thần tỷ muội này mới đúng.”
Sắc mặt Ma Hoàng khó coi, khí thế đột nhiên trở nên sắc bén.
Anh Hà lắp bắp kinh hãi, không khỏi lùi lại một bước nhỏ.
Nàng đâu biết rằng, căn bản không có Ma Hậu nào cả, vị tiểu Thái tử của Ma giới này, là do Ma Hoàng tự mình sinh ra. Bởi vậy những lời này thật sự chọc trúng tâm sự của Ma Hoàng.
Ma Hoàng lạnh nhạt nói:
“Không cần. Hôm nay Minh Tôn gây sự ở chỗ ngươi, bản tọa sẽ phạt nó. Ma khí này bồi thường cho ngươi.”
Nói xong y thuận tay bỏ lại một món ma khí, sau đó mang theo bàn anh không hề quay đầu lại mà bay đi.
Anh Hà sắc mặt cứng ngắc đứng im tại chỗ.
Chúng ma sôi nổi cáo từ rời đi, chỉ có Hô Nỗ thong thả bước đến một bước, đứng cạnh Anh Hà nhẹ giọng cười nói:
“Anh phi nương nương đi theo bệ hạ gần một ngàn vạn năm, chưa từng sinh hạ nhất tử bán nữ. Ma giới ta chỉ có Ma thần thực lực tương xứng, môn đăng hộ đối mới có thể sinh hạ con nối dõi, không biết vị nữ Ma thần cường đại ấy lại có năng lực như thế.”
Hắn nói xong cười ha ha, nghênh ngang rời đi.
Anh Hà tức giận đến mức gương mặt vặn vẹo.
Giữa các Ma thần chưa bao giờ thiếu chuyện cạnh tranh cùng giết chóc, cho dù bọn họ cùng nguyện trung thành với Ma Hoàng. Lãnh thổ cùng tài phú của Anh Hà vô cùng phong phú, hiển nhiên vị Ma Tôn mới nhậm chức này cảm thấy nàng là con ‘gà’ đẻ trứng không xong cũng nên đến lúc hạ vị.
Ma Hoàng mang theo bàn anh bay về tẩm điện, Trọng Quang đang dựa trên tháp không chút để ý mà xem một cuốn ma văn.
Ma Hoàng ném bàn anh lên người Trọng Quang, cả giận nói:
“Là ngươi thả nó ra ngoài sao!”
Trọng Quang cau mày nói:
“Hôm nay từ trên xuống dưới Ma cung, nơi nơi đều là cấm chế cùng kết giới của Ma Hoàng ngươi, ta đây cũng không dám thoải mái đi ra ngoài, sao có được bản lĩnh kia?”
“Thần đế thật sự là khiêm tốn.”
“Ngươi đừng có nghi ngờ ta. Minh Tôn là nhi tử của ngươi, kế thừa huyết mạch của ngươi, cấm chế trong Ma cung này với nó mà nói căn bản không có chướng ngại, chạy ra thì có gì đáng ngạc nhiên, ta cũng không thể lúc nào cũng theo dõi nó.”
Trọng Quang nghiêng đầu đánh giá sắc mặt Ma Hoàng, khẽ cười nói:
“Hay là nó ở ngoài gây ra họa gì, khiến ngươi mất thể diện, liền đến chỗ ta tra hỏi?”
Ma Hoàng hừ một tiếng, nói:
“Thật không phải là ngươi thả nó ra ngoài?”
Trọng Quang không vui nói:
“Không tin ngươi có thể thử xem. Ta muốn mở kết giới của ngươi ra còn mất một chút thời gian, nhưng tiểu tử này phất tay một cái liền đi ta ngoài, chính ta còn bực mình đây.”
Lúc này Ma Hoàng mới tin, sắc mặt không tốt nhìn bàn anh chằm chằm, thẩm vấn:
“Vì sao đến Thừa Tôn điện quấy rồi? Nói!”
Bàn anh nghiêng đầu nhìn Trọng Quang, mi dài của Trọng Quang khẽ chớp, khóe miệng giữ một nét mỉm cười thản nhiên, dường như không chú y đến tầm mắt của nhi tử.
Bàn anh cân nhắc một chút, đột nhiên mếu máo, oa một tiếng khóc rống lên.
Nó vừa khóc, liền kinh thiên động địa, Ma Hoàng cùng Trọng Quang đều bị nó làm cho sợ.
Phải biết rằng bạn nhỏ bàn anh vừa sinh ra đã trời sinh hiểu biết, biết cười biết đi, chưa bao giờ giống trẻ con bình thường mỗi ngày đều khóc nỉ non, bởi vậy trong lòng của Ma Hoàng cùng Trọng Quang, cảm thấy nhi tử này quả thực là linh vật trời sinh, tất nhiên sẽ không khó nuôi dưỡng giống như phàm thai tầm thường.
Ai ngờ tiểu gia hỏa này không khóc thì thôi, vừa khóc liền kinh người. Sóng âm kia xuyên qua tầng tầng cấm chế, chấn động đến mức kết giới ở trên Thiên Ma cung cũng rung lên.
Chư ma còn chưa đi xa đều nghe thấy, không khỏi đồng loạt biến sắc, ùa tai quáng mắt, ma tức bất ổn.
Không ngờ sức mạnh của Thái tử Ma giới lại mạnh mẽ như thế, có thể chấn động toàn bộ kết giới trong Thiên Ma cung, không hổ là nhi tử của Ma Hoàng a. Bất quá… Ma Hoàng đại nhân, hài tử còn nhỏ, ngài kiềm chế việc giáo dục một chút, tiếng khóc này… chúng ta có chút không chịu nổi a.
Trọng Quang cũng cảm thấy bên tai giống như có hàng trăm chiếc chiêng đồng lớn đang đồng thời kêu vang, chấn động linh thần của hắn choáng váng, đan điền bất ổn.
Ma Hoàng cũng có cùng loại cảm giác như vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Trọng Quang nhanh chóng ôm nhi tử vào trong lòng, tình cờ học được hành động giữa mẫu tử khi đi qua nhân gian, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng bàn anh, dịu dàng dỗ dành nói:
“Không khóc không khóc. Minh Tôn là bé ngoan a, đừng khóc.”
Ma Hoàng buồn bực quát:
“Bắt nó câm miệng!”
Trọng Quang cũng giận, quát lại y:
“Nếu không phải ngươi dọa nó, sao nó lại khóc chứ!?”
“Ngươi cũng biết hôm nay nó đến Thừa Tôn điện quấy rối, suýt nữa khiến ta mất hết thể diện!”
“Ta cần gì biết ngươi mất mặt hay không! Thừa Tôn điện kia là nơi nào? Bên trong có ai? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn thân nhi tử của ngươi?”
Ma Hoàng không hiểu vì sao, nhất thời á khẩu không trả lời được, lại có chút cảm giác chột dạ.
Trọng Quang nheo mắt nhìn y chăm chú trong một cái chớp mắt, chậm rãi dời tầm mắt tiếp tục dỗ dành nhi tử.
Ma Hoàng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thầm bực trong lòng: Trọng Quang là cái gì của y, y sao phải chột dạ như vậy chứ!
Bàn anh rúc cái đầu to vào trong ngực phụ thân, ngửi hơi thở thần quang nhàn nhạt trên người phụ thân, cảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng hạnh phúc, đang khóc liền ngủ, khóe miệng chảy ra nước miếng trong suốt.
Trọng Quang có chút buồn cười, nhẹ nhàng lau sạch sẽ nước miếng của nhi tử.
Thực ra hôm nay là hắn cố ý thả Minh Tôn đi ra ngoài, còn dặn dò nó nhất định phải quấy rối thật to, dẫn Ma Hoàng đi. Bởi vì hắn biết hôm nay là ngày Ma Hoàng thảo luận chính sự, Thiên Ma cung mới trải qua một hồi đại loạn, đúng thời điểm nhìn gà hóa cuốc, Minh Tôn chỉ cần làm ra chút sự việc, tất sẽ khiến mọi người chú y. Chỉ cần đến lúc đó chúng ma phát hiện ra Minh Tôn, thân phận của nó sẽ không thể giấu diếm được nữa.
Trọng Quang cũng không lo lắng Minh Tôn sẽ gặp nguy hiểm gì. Chỗ này là Thiên Ma cung có cùng hơi thở với Ma Hoàng, Minh Tôn là nhi tử của Ma Hoàng, từ nhỏ đã là nửa chủ nhân của Thiên Ma cung, cấm chế cùng kết giới có trong Ma cung không chỉ không cãi lời nó, còn có thể bảo hộ nó. Vả lại khí tức của nó và Ma Hoàng không khác nhau mấy, chỉ cần là Ma thần có chút đầu óc cũng không dám tùy tiện xuống tay với nó. Cho dù thật sự ra tay, Minh Tôn cũng sẽ không chịu thiệt.
Trọng Quang tính toán không hề sai sót, rốt cuộc cũng khiến Ma Hoàng ở trước mặt chúng ma thừa nhận Minh Tôn là nhi tử của y. Một khi thân phận của Minh Tôn đã định, cho dù Ma Hoàng đồng ý, đám Ma tướng kia cũng sẽ không đồng ý để Thái tử của Ma giới đi đến sống ở Thần giới.
Đừng nói đùa. Hàng tỉ năm qua những Ma thần Ma tướng này vì Ma Hoàng không có nhi tử mà nát bao nhiêu tâm, hiện giờ ngai vị Ma Hoàng rốt cuộc có người thừa kế chính thống, sao bọn họ có thể buông tha chứ?
Nhưng Trọng Quang cũng không ngờ Minh Tôn còn biết chọn như thế, lại chạy đến chỗ của Anh Hà có địa vị tôn quý nhất trong hậu cung của Ma Hoàng để khiêu khích, còn đùa dai một hồi, khiến cho Anh Hà chịu thiệt mất mặt.
Thật sự là nhi tử ngoan!
Trọng Quang thầm khen nhi tử một câu, nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt bầu bĩnh tròn tròn đang ngủ say của nhi tử.
Hắn đã lén hạ một loại thần thức trên người bàn anh, tất cả những việc bàn anh vừa làm thực ra hắn đều biết rõ trong lòng bàn tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});