(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 39
Tuy vậy ba vị này cơ bản đều không quản đến chuyện của Tiên giới, hơn nữa danh tiếng ‘lười biếng’ của Trọng Quang ngay cả Ma giới cũng biết.
Trước khi Thiên đạo hình thành thì Tiên giới là do Thần đế Đại Chính cai quản, sau khi Thiên đạo dần dần hình thành, Thần đế Đại Chính liền lui ra sau màn. Sau đó Thần đế Đại Chính ham mê việc sáng thế, một đoạn thời gian rất dài không hề lộ diện ở Thần tiên giới.
Tới Thần đế Đông Hoa, làm việc luôn âm thầm, thực sự có rất ít người biết đến hành tung của hắn. Mà Thần đế Trọng Quang thì… trên cơ bản chỉ có ngủ, ngủ, ngủ… Cho nên Minh Tôn sẽ loại Thần đế Trọng Quang ra ngoài đầu tiên, lý do: Làm thần tiên mà lại làm biếng như vậy, khẳng định không phải là người đi chơi trò yêu tinh đánh nhau với lão tử nhà hắn. (hài tử ngươi đoán sai rồi = =|||)
Cho nên đối tượng hoài nghi lớn nhất của hắn chính là hai vị Thần đế Đông Hoa cùng Đại Chính. Nhưng hắn lòng vòng hồi lâu ở Thiên đình, cũng không tìm ra được con đường lên tầng trời thứ chín.
Hắn lại lục tục gặp được vài vị tiên nhân, nhưng mấy tiên nhân này nếu không phải vì cấp bậc quá thấp thì căn bản không biết chuyện về Thần đế Thượng cổ, nếu không chính là ẩn cư đã lâu tin tức chậm chạp, hoàn toàn không biết tình hình hiện tại.
Cuối cùng Minh Tôn vô tình nghe được một tin tức: Long vương Đông Hải Ngao Liên có quen biết Thần đế Đông Hoa.
Bởi vì Thần đế Thượng cổ ở tầng trời thứ chín đã lâu, rất ít khi xuất hiện, rất nhiều tiên nhân căn bản không biết ba vị ấy, có thể có giao tình với bọn họ lại càng ít. Ngao Liên bởi vì là hậu duệ của Thần long Thượng cổ, mà trong mấy Thần long Thượng cổ có vài vị từng là bạn cũ của Thần đế Đông Hoa, cho nên sau khi bọn họ ngã xuống, Thần đế Đông Hoa khi rảnh rỗi liền quan tâm chăm sóc hậu duệ duy nhất còn lại của bọn họ. Bởi vì tính tình Ngao Liên bình thản, tao nhã lịch sự, tương đối giống tính tình của Thần đế Đông Hoa, vì thế hai người cũng hết giao tình không lớn không nhỏ.
Minh Tôn nghe được tin tức này, mừng rỡ trong lòng, cũng không chạy loạn ở Thiên đình nữa, lập tức thu dọn hành lý (chiến lợi phẩm có được lúc đánh nhau cùng một ít đặc sản của Thiên đình) quay lại nhân gian.
Nói thật, xa cách vài năm này hắn thật sự rất nhớ con rồng kia. Đó đúng là Thần long mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất, hơn nữa lại ‘phù hợp’ với hắn nhất mà hắn từng gặp được a.
Nhớ tới thân hình thon dài xinh đẹp kia của Ngao Liên, mái tóc dài mềm mại màu trà, giọng nói trầm thấp khêu gợi, còn có tiểu huyệt chặt chẽ nóng như lửa kia…
Minh Tôn cảm thấy nửa thân dưới nóng lên.
Kháo! Vừa nghĩ đến đã muốn động dục!
Dục vọng đối với Long thần khiến Minh Tôn có chút không biết nói gì. Hắn còn chưa từng khát khao như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới Ngao Liên liền giống như có thể kích phát ra các loại dục vọng của hắn, hình như không chỉ là *** đâu.
Này không tránh khỏi quá mê muội đi?
Minh Tôn vuốt cằm suy tư.
Đồng thời, một vị Thần đế nào đó ở tầng trời thứ chín cũng vuốt cằm yên lặng mỉm cười: thằng nhỏ ngốc, động chân tình còn không biết, còn tưởng rằng chỉ là nhục dục đâu, thật sự là giống hệt như ‘nương’ của nó. (Ma Hoàng rống: ngươi cũng một vừa hai phải thôi!)
Minh Tôn quay lại nhân gian, một đường bay về Đông Hải. Khi đến nơi sâu nhất ở Đông Hải, đột nhiên phát hiện sâu trong hải vực có một con rắn, hơi thở trên người con rắn kia có chút tương tự với Thần long khiến cho hắn ngày nhớ đêm mong kia.
Nghĩ đến đây, Minh Tôn không chút do dự, lập tức niệm một cái Thiên Ma bí quyết, tách mặt biển ra, mò con rắn nhỏ vô tri vô giác còn đang vui vẻ chơi đùa kia.
Ngao Dã có cảm giác mình đang mơ.
Hắn đang ở đáy biển chơi đến vui vẻ, đột nhiên pháp lực toàn thân đều bị giam cầm lại, sau đó bản thân mình… Thế nhưng lại giống như cá bị người ta vớt ra khỏi biển, còn là dùng loại lưới giống như lưới đánh cá này.
Nhìn ‘lưới đánh cá’ bên người không biết được hình thành từ loại sức mạnh nào tản ra khí đen nhàn nhạt, Ngao Dã vừa sợ vừa giận, đáy lòng còn có vài phần e ngại, ngoài mạnh trong yếu hô lên:
“Lớn mật! Ngươi là ai? Dám vô lễ như thế với Nhị Hoàng tử Đông Hải ta đây!”
“Nhị Hoàng tử của Đông Hải? Vậy Ngao Liên là gì của ngươi?”
Giọng nói kia dường như có thêm chút hứng thú.
Ngao Dã lúc này mới phát hiện trước mắt mình là một người trẻ tuổi so với mình còn nhỏ hơn.
Một người trẻ tuổi… vô cùng đẹp trai.
Người tuấn mỹ uy vũ Ngao Dã đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng chưa từng có người nào khiến cho hắn từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã có loại suy nghĩ này.
Hắn chỉ tùy tiện đứng như vậy, liền có một loại khí chất không cách nào hình dung ra được.
Ngao Dã nhìn mà có chút ngẩn người.
Minh Tôn vươn cái chân thon dài, tùy ý đạp ‘lưới đánh cá’ một cái, có chút không kiên nhẫn nói:
“Hỏi thì ngươi nói đi!”
Ngao Dã phục hồi tinh thần, nghi hoặc nói:
“Ngươi quen biết gia phụ?”
Cứ gọi thẳng tục danh của phụ thân như thế, hay người trẻ tuổi trước mắt kia có chút lai lịch không tầm thường sao?
Bởi vì cuộc sống của tiên nhân lâu dài không có giới hạn, cho nên bối phận hay quan hệ gì đó cũng không cần quá nghiêm cẩn. Ngoại trừ phụ tử, sư đồ là những mối quan hệ bắt buộc phải duy trì ra, những loại kết giao khác sẽ không để ý nhiều lắm. Dù sao hai người tuổi tác có kém lớn đến mấy, theo thời gian trôi qua cũng sẽ chậm rãi trở nên không rõ ràng. Cho nên đối với các thần tiên mà nói, kết giao vì tính cách tương tự mới là mấu chốt, tuổi, bối phận hay thứ gì khác đều là mây bay a mây bay.
“Cái gì? Y là phụ thân ngươi?”
Minh Tôn kinh hãi.
Tuy rằng hắn nghe được chút chuyện về Ngao Liên, nhưng những nơi núi sâu sông rộng thì tin tức của đám yêu tinh tu luyện nơi đó có thể linh thông tới mức nào chứ? Cho nên Minh Tôn đối với chuyện Ngao Liên đã lập gia đình, còn có một nhi tử lớn như vậy rồi cũng có chút giật mình.
Hắn đánh giá Ngao Dã cao thấp một phen, không khách khí nói:
“Bộ dạng của ngươi quá xấu, không giống phụ thân ngươi chút nào.”
Thân mình Ngao Dã run lên, bị đả kích lớn, phản bác nói:
“Ngươi chưa từng nghe qua câu nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, các con khác nhau hay sao?!”
“Chưa từng nghe qua. Ngươi chắc không phải là được ôm về đi? Nhìn ngươi không giống như do y thân sinh!”
Một câu vô ý nói ra này của Minh Tôn, lại chọt trúng tâm sự của Ngao Dã.
Tiền Vương phi Đông Hải Khanh Văn thông *** với Phong Hạo của tộc Hắc Giao, tuy rằng đã bị Ngao Liên dùng thủ đoạn mạnh mẽ che giấu đè nén, nhưng Ngao Cương cùng Ngao Dã vẫn biết được.
Ngao Cương thì thôi đi. Hắn là trưởng tử do Ngao Liên cùng Khanh Văn sinh ra, lúc ấy hai người mới thành hôn chưa lâu, Khanh Văn chưa phản bội, vả lại sao khi Ngao Cương biến hóa thì nguyên hình miễn cưỡng cũng có ba phần giống với Ngao Liên, cho nên cũng không có bất kỳ điều gì nghi ngờ. Nhưng Ngao Dã năm trăm năm trước mới được sinh ra, khi đó tình cảm giữa Ngao Liên và Vương phi đã lạnh nhạt rất nhiều. Vả lại Ngao Dã cùng Ngao Liên cũng không có chỗ nào giống nhau, vảy rồng là màu đỏ, lại hơi tối màu, sừng long cũng ngắn, có chút khác biệt với long tộc của hắn.
Những điểm khác thường ấy khiến tâm của Ngao Dã có chút bất an. Sau khi Long tộc biến hóa thì trong mắt ngoại tộc có lẽ ngoại trừ lớn nhỏ cùng màu sắc thì không có khác biệt quá lớn, nhưng ở trong cùng một Long tộc lại có thể nhận ra dễ dàng. Bởi vậy sau khi Ngao Dã nghe xong câu nói kia của Minh Tôn, cuồng nộ.
Hắn gào thét nhằm về phía ‘lưới đánh cá’, rống giận:
“Nói hươu nói vượn! Ngậm máu phun người! Ngươi vũ nhục ta, ta tuyệt không buông tha cho ngươi!”
Minh Tôn duỗi dài chân ra, thoải mái đạp lên lưới đánh cá dưới chân, bàn chân dùng sức, rõ ràng chưa tiếp xúc đến thân thể của Ngao Dã, nhưng Ngao Dã lại cảm thấy một cỗ cảm giác vừa đau vừa tê chạy khắp toàn thân, lưới đánh cá còn có xu thế chặt lại.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, kinh hoảng nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Hai tay Minh Tôn chống ở bên hông, vạt áo bị gió to giữa trời thổi tung, tùy tùy tiện tiện mà đạp Ngao Dã, vẻ mặt mang theo dã tính mà tươi cười:
“Không làm gì cả! Kiểm tra một chút xem ngươi có đúng là do Ngao Liên thân sinh không!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});