Đồng Hiểu Vân
là fan hâm mộ của Chu Diễm Tuyết càng kich động không thôi, hai mắt chảy nước mắt cảm động ra ngoài. Kỷ Thanh Vũ cũng nhắm mắt lại, lẳng lặng
thưởng thức âm nhạc mỹ diệu, nàng xuất thân danh môn cho nên tu dưỡng
nghệ thuật không thấp, nàng không thể không thừa nhận tiếng ca Chu Diễm
Tuyết đúng là cực kỳ tuyệt. Cho dù Nhạc Trọng là thường dân dốt đặc cán
mai với âm nhạc cũng thích nghe nàng hát.
Một khúc ca chấm dứt, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm, mỗi người đều ca ngợi Chu Diễm Tuyết.
Chu Diễm Tuyết đứng tại trên đài cao, nhìn qua trai gái phía dưới với
ánh mắt mệt mỏi. Trước tận thế nàng xuất thân đại gia tộc, cho dù có
người ngấp nghé mỹ mạo của nàng cũng không dám lộ ra ngoài. Nhưng mà sau tận thế thì gia tộc Chu Diễm Tuyết tin tức không rõ, người có ý đồ với
nàng xuất hiện. Nếu không phải nàng quần quanh mấy đại nhân vật, làm cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, lúc này nàng đã biến thành chim hoàng yến của đại nhân vật nào đó rồi.
- Diễm Tuyết, cô vất vả!
Tô Thiên Dương nhìn thấy Chu Diễm Tuyết đi xuống thì mang theo nụ cười thân sĩ đi tới.
- Nếu không, lựa chọn hắn đi! Hắn ít nhất còn trẻ, gia thế cũng không tệ. Đối với mình cũng rất nhiệt tình.
Chu Diễm Tuyết nhìn qua Tô Thiên Dương đang tươi cười thì trong nội tâm hơi động một chút.
Tô Thiên Dương tuy không được coi là xứng với nàng. Thế nhưng mà so với
những lão đầu già cả thì Chu Diễm Tuyết càng thêm có khuynh hướng Tô
Thiên Dương là người anh tuấn tiêu sái có thế lực này.
Đúng lúc này đột nhiên trong thành phố SY bên vang lên âm thanh cảnh báo.
Sau một khắc trong biệt thự, vô số miểng thủy tinh vỡ vụn, lông vũ màu
đen như lông gà hiện ra, vô số con quạ móng vuốt sắc bén và mỏ như kim
loại hiện ra.
- Quái vật biến dị cấp 16: Ám Nha! Ưa thích xuất động trong bóng tối, cực kỳ hung mãnh, tính công kích cực mạnh!
Nhạc Trọng vừa nhìn thấy Ám Nha, trong mắt hiện ra tin tức về nó.
Ám Nha vừa phá cửa sổ mà vào, lập tức tập sát người trong biệt thự.
Một vỗ cánh của Ám Nha thì lập tức nhào ra sau lưng của một nam tử mặc
âu phục, hai móng vuốt đặt lên thân thể của nam nhân này, sau đó hung
hăng mổ, trực tiếp mổ đầu của nam nhân này một lỗ máu, sau đó nó từng
ngụm từng ngụm mổ óc của nam nhân này.
Tất cả Ám Nha bay xuống, đuổi giết người trong biệt thự, làm cho người
trong biệt thự lâm vào trong hỗn loạn. Những người này đều là tinh anh
thượng lưu trong thành phố SY, đại bộ phận người đều chưa từng chiến đấu với biến dị thú, gặp được Ám Nha là biến dị thú cấp 16 thì lạnh mình.
Ở trong hỗn loạn Chu Diễm Tuyết cùng Tô Thiên Dương hai người cùng một
chỗ chạy trốn, đột nhiên lúc này có một con Ám Nha bay về phía của Chu
Diễm Tuyết bên này.
Chu Diễm Tuyết phát ra tiếng hô tuyệt vọng nhìn qua Tô Thiên Dương cầu cứu:
- Cứu tôi ! Thiên Dương, cứu tôi!
Thân thể Tô Thiên Dương có chút dừng lại, trong mắt hiện ra hào quang dữ tợn, hắn chính là muốn đẩy Chu Diễm Tuyết lên trước, đem Chu Diễm Tuyết đẩy vào người của Ám Nha. Chỉ cần Ám Nha ăn no, tự nhiên sẽ không tới
tìm hắn gây phiền toái. Tuy hắn vô cùng ưa thích Chu Diễm Tuyết, nhưng
mà hắn thích mạng nhỏ của mình hơn. Chu Diễm Tuyết bị Tô Thiên Dương đẩy như vậy, trong mắt hiện ra thần sắc tuyệt vọng và không tin nổi. Không
lâu trước đó Tô Thiên Dương còn lời thề son sắt nói muốn đồng sanh cộng
tử với nàng, không phải nàng không cưới. Không nghĩ tới bây giờ là nguy
nan thời kì, Tô Thiên Dương chẳng những không có cứu nàng, ngược lại còn đẩy nàng vào hố lửa tranh thủ thời gian cho hắn chạy trốn.
Tốc độ của Ám Nha cực kỳ mau lẹ, cơ hồ trong một chớp mắt đã xuất hiện
trước người của Chu Diễm Tuyết, hai móng như móc câu chộp vào vai của
Chu Diễm Tuyết. Chỉ cần nó bắt lấy vai của Chu Diễm Tuyết thì mỹ nữ dung nhan tuyệt thế này sẽ chêt dới cái mỏ của nó.
Thời điểm tâm tình của Chu Diễm Tuyết như tro tàn, cơ hồ tuyệt vọng muốn chết, một ánh đao lạnh lùng xuất hiện, đầu của con Ám Nha bị ánh đao
chém thành hai đoạn, máu tươi tung tóe lên người của Chu Diễm Tuyết.
Chu Diễm Tuyết tránh được một kiếp, con mắt sáng ngời nhìn qua chủ nhân
của cây đao, nhìn thấy cầm thân ảnh của Nhạc Trọng cầm ám ma đao chém
giết Ám Nha.
Chu Diễm Tuyết nhìn thấy Nhạc Trọng, trong mắt dị quang chớp động, trong nội tâm phức tạp khó hiểu thầm nghĩ:
- Thì ra là hắn! ! Thời điểm này cũng chỉ có hắn là đáng tin mà thôi.
- Cứu mạng! ! Cứu mạng!
Ôn Bội San nhìn thấy một con Ám Nha mổ vỡ đầu của nam tử trước mặt thì quỵ xuống khóc lớn cầu cứu.
Nhưng mà mọi người vội vàng chạy trốn khỏi chết, Ôn Bội San là công chúa không có ai quan tâm tới nàng cả. Hơn mười người bảo tiêu được Ôn Báo
Quốc mời chào lao lên muốn bảo hộ tiểu thư của họ, nhưng mà biển người
như thủy triều ngăn cản đường đi của bọn họ.
Mà Ám Nha bay lượn trong đại sảnh, đột nhiên bay thẳng về phía Ôn Bội
San, Ôn Bội San sợ tới mức thân thể khẽ run rẩy, một tia chất lỏng màu
vàng từ đáy quần của nàng chảy ra. Người là đóa hoa trong nhà kính không ngờ bị dọa tè ra quần.
Mắt thấy con Ám Nha sắp bay đến trước người của Ôn Bội San thì ánh đao hiện ra, đem con Ám Nha trực tiếp chém thành hai đoạn.
Ôn Bội San ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chém giết Ám Nha chính là Nhạc Trọng vẫn bị nàng khinh bỉ và chén ghét.
- Đừng bỏ lại tôi! ! Van cầu anh, đừng bỏ lại tôi!
Nhạc Trọng vừa muốn rời đi, đi chém giết Ám Nha khác, Ôn Bội San thoáng
cái túm tay áo của hắn, khóc như lê hoa đái vũ, đau khổ cầu khẩn nói ra.
Ôn Bội San vẫn được Ôn Báo Quốc bảo hộ cẩn thận, khi thế giới bắt đầu
biến dị thì tang thi hoành hành, nàng cũng không có nhìn thấy quá nhiều
chết trước mặt của nàng. Lúc này nàng thật sự sợ tới mức không đứng nổi, nắm chặc tay của Nhạc Trọng là cọng cỏ cứu mạng không chịu buông ra.
Nhạc Trọng nhìn Ôn Bội San và trầm giọng nói:
- Đi theo sau lưng tôi!
Không thể không nói thân phận cho dù ở bất cứ thời điểm nào cũng có thể
dùng được. Ôn Bội San chỉ là thiếu nữ ngang ngược không hiểu biết, Nhạc
Trọng căn bản không quan tâm tới nàng. Nhưng mà nàng là con gái của Ôn
Báo Quốc, Nhạc Trọng nếu muốn ở thành phố SY làm chuyện gì cũng cần phải có quan hệ trợ giúp mới được.
Ôn Bội San nắm chặt góc áo của Nhạc Trọng và cố nén xấu hổ đi theo sau lưng Nhạc Trọng.
Một trong những khuê mật của Ôn Bội San là Thái Dịch Yên trong lúc hoãn
loạn bỏ chạy tứ phía, một người quen ở trước mặt của nàn bị Ám Nha mổ bể đầu làm cho nội tâm của nàng tràn ngập sợ hãi. Nàng trước tiên nhìn
thấy Nhạc Trọng và trong mắt đẹp hiện ra thần sắc khác thường, nhanh
chóng nhìn qua một hướng đang kêu cứu:
- Cứu mạng!
Hai con Ám Nha giống như mũi tên lao thẳng về phía Thái Dịch Yên, Nhạc
Trọng vung đao chém liên tục, đem hai con Ám Nha chém giết, máu tươi bắn tung tóe trên đất.
Thái Dịch Yên nhân cơ hội này mang theo làn gió thơm nhào vào trong ngực của Nhạc Trọng, thân thể mềm mại rung rung, nửa thật nửa giả sợ hãi
khóc lóc: