Trong tận thế
mạng người không đáng tiền, vì một bữa cơm no có vô số người nguyện ý
bán mình. Chỉ cần không quá yếu thì có thể tìm được ông chủ để bán mình.
Nhạc Trọng hiếu kỳ hỏi:
- Đứng lên đi, tôi muốn biết những người ở gần sông Tư vì sao không đánh cá?
Chung quanh thành phố SY là sông Tư thì Nhạc Trọng nhìn vào trong mắt,
đây là con sông bảo bối, ở gần sông Tư có nước bồi dưỡng, sinh trưởng
lấy đại lượng rau cỏ dại biến dị, ở trong nước sông Tư càng có nhiều tài nguyên cá. Nếu như có thể lợi dụng tốt con sông này, cung cấp lương
thực cho mấy vạn người cũng không nói chơi.
Cao tầng thành phố SY không phải đầu đất, có sông bảo bối mà không lợi dụng thì chính là có vấn đề lớn.
Trương Hòa hỏi:
- Vị đại nhân này, xin hỏi ngài tên gì?
- Tôi là Nhạc Trọng!
Nhạc Trọng trầm giọng nói.
Trương Hòa nhanh chóng nói ra:
- Nhạc lão đại, sông Tư này có rất nhiều cá tôm là không sai, nhưng mà
trong nước sông cũng có rất nhiều hung thú khủng bố. Có con rắn dài hơn
mười mét, có một ngụm là có thể nuốt một người lớn vào bụng, còn có con
cua lớn có kìm sắt cắn người thành hai đoạn. Lúc ban đầu có rất nhiều
người tới đây đánh cá, nhưng mà khi thú dữ ăn mấy trăm người đánh cá
xong thì cũng rất ít người dám tới gần sông đánh cá.
Vài trăm người chết trong sông Tư, làm cho người sống sót bị dọa hỏng,
những người kia tự nhiên không dám tới sông Tư đánh cá. Bởi vậy mặc dù
có sông Tư vờn quanh, trong thành phố SY vẫn khan hiếm cá tôm tươi.
Nhạc Trọng tiếp tục hỏi:
- Chính phủ, quân đội không có xuất động cao thủ đối phó đám hung thú kia sao?
Biến dị thú đúng là thập phần đáng sợ, tuy nhiên cũng không phải không
thể tiêu diệt. Thành phố SY có được hơn mười vạn người sống sót, trong
đó chính phủ, quân đội cao thủ nhiều như mây, đối phó mấy con biến dị
thú đúng là không có vấn đề gì.
Trương Hòa suy nghĩ một hồi, nhanh chóng nói ra:
- Cũng có cao thủ đến đây săn giết đám hung thú trong sông Tư, bọn họ
cũng giết được không ít hung thú, nhưng mà hung thú trong nước quá mức
hung hãn. Những cao thủ săn giết hung thú cũng bị giết nhiều, hiện tại
đã có rất ít cao thủ tới đây săn giết hung thú.
Cao thủ vĩnh viễn là tài nguyên khan hiếm, chết một ít một. Biến dị thú
trong nước sông Tư quá nhiều, cao thủ của chính phủ cùng quân đội sau
khi chết hai mươi mấy người cường hóa cao cấp liền đình chỉ công kích
biến dị thú trong sông Tư. Bởi vì tính toán không xen vào.
Trương Hòa đang cùng Nhạc Trọng không ngừng nói chuyện với nhau, đem
hoàn cảnh sinh tồn của người tầng dưới chót của thành phố SY nói rõ
ràng. Ở trong thành phố SY thống khổ nhất chính là người tầng dưới chót. Thành phố SY mặc dù vẫn phát cháo loãng duy trì sự sống cho bọn họ,
nhưng mà quan hệ đan xen khắp nơi, rất nhiều người sống sót chỉ có một
chén cháo loãng duy trì sự sống mà bị quan viên tham ô cướp mất. Vì một
cái bánh bao mà nữ nhân sẵn sáng bán mình, giống như trong một trại tị
nạn, khắp nơi có thể thấy được cảnh bán vợ bán con.
Dưới sự dẫn dắt của Trương Hòa thì đoàn người Nhạc Trọng đi tới một con
đường ngập nươc, kiến trúc rách rưới, khắp nơi có thể thấy được phân và nước tiểu.
Trong con đường này, một gã tên người sống sót chết lặng ngồi ở trên
đường phố, thân thể tỏa ra mùi hôi thối. Đại lượng con muỗi con ruồi
đang xoay quanh thân thể của bọn họ.
Một nữ nhân quần áo tả tơi, có hai mắt thâm quần, đôi má lõm, trên
người tỏa ra vị chua cầm lấy tay một tiểu nữ hài quỳ trước mặt Nhạc
Trọng đau khổ cầu khẩn:
- Vị đại gia này cứu người, mua con gái của tôi một thùng mì ăn liền,
chỉ cần một thùng mì ăn liền thì con tôi sẽ là của ngài, nó biết làm mọi chuyện, ngài mua về thì cái gì con tôi cũng giúp ngài làm.
Tiểu nữ hài tóc thắt bím chừng mười hai tuổi, đói bụng người teo tóp quỳ gối trước người của Nhạc Trọng và cầu khẩn nói:
- Đại gia, mua tôi đi. Tôi cái gì cũng nguyện ý làm!
Đồng Hiểu Vân thấy một màn như vậy, nhịn không được hỏi:
- A di, đây là con gái ruột của cô sao? Tại sao cô nhẫn tâm bán con của mình?
Ôn Bội San nhìn qua một màn này, con mắt cũng không dám tin. Nàng lần
đầu tiên đi tới nơi này, trong tư duy của nàng, chuyện bán vợ bán con
chỉ xuất hiện trong sách vở, hoặc là trong xã hội xa xưa, cha của nàng
thông trị thành phố SY tuyệt đối không xuất hiện chuyện như vậy.
Nữ nhân hai mắt thâm quần sầu thảm nói ra:
- Chúng tôi đã hai ngày trước không có gì ăn cả rồi, hai ngày trước hai
mẹ con chúng tôi chỉ vì một ổ bánh mì mà để cho một nam nhân chơi cả
đêm. Hai ngày này không có nam nhân nào nguyện ý hao lương thực chơi
chúng tôi cả, tôi và Kỳ Kỳ đều sắp chết đói. Bán nàng cho các người thì
nàng còn sống được.
Ôn Bội San nhìn qua hai mẹ con này, đồng tình tràn lan nói:
- Nhạc Trọng, các nàng thật đáng thương, giúp các nàng đi.
Nhạc Trọng nhìn qua hai mẹ con này và ném cho các nàng hai khối chocolate cho bọn họ:
- Tôi mua hai người luôn, nhưng mà nói lời tục tĩu trước, các người đã
bị tôi mua thì chính là người của tôi. Nếu như có dị tâm và không phục
tùng mệnh lệnh thì tôi sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu như đồng ý thì ăn
khối chocolate đi.
Nhạc Trọng tạm thời không thiếu lương thực, thiếu chính là nhân khẩu. Thu hai mẹ con này cũng không có gì cả.
- Tạ ơn đại gia tạ ơn đại gia!
Hai mẹ con này tiếp nhận hai mảnh chocolate, trong mắt hiện ra vẻ mừng như điên, dốc sức liều mạng nói lời cảm tạ.
Đặc biệt là người mẹ tên Trương Quỳnh, nàng vốn cho rằng Nhạc Trọng tiếp nhận con gái của nàng là kết cục tốt nhất, không nghĩ tới ngay cả nàng
cũng được Nhạc Trọng nhận lấy. Cho dù Nhạc Trọng hiện tại bảo nàng cởi
sạch quần áo ra, nàng cũng không chút do dự cởi quần áo để diễn tả cảm
kích của nàng với Nhạc Trọng.
Lúc mới tận thế, bởi vì thân thể vẫn còn mạnh mẽ thì có cục diện một nam nhân có nhiều nữ nhân. Nhưng mà theo thời gian qua đi thì nam nhân
cường tráng không chết trong chiến đấu với tang thi thì chết trong tranh đoạt địa bàn, chiến đấu với biến dị thú. Hiện tại nữ nhân trong thành
phố SY cao hơn nam nhân không ít.
Mẹ con Trương Quỳnh không tính là mỹ nữ, tự nhiên không lọt vào pháp
nhãn của số người dư thừa ăn uống. Bọn họ cũng không muốn lãng phí lương thực cho hai nàng, các nàng cũng không có cửa đầu nhập vào. Hiện tại
Nhạc Trọng nguyện ý thu lưu các nàn thì trong lòng các nàng tràn ngập
cảm kích.
Ôn Bội San nhìn thấy Nhạc Trọng thu cả hai mẹ con, trong nội tâm tràn ngập cảm thán nói:
- Hắn đúng là người tốt!
- Van cầu ngài thu tôi đi, cái gì tôi cũng làm!
- Đại gia, thu tôi đi, cho dù chơi như thế nào cũng được, tôi tuyệt đối
sẽ nguyện ý làm mọi chuyện. - Đại gia, van cầu ngài thu hai mẹ con chúng tôi, tôi sẽ phục thị thật tốt.
"..."
Nhạc Trọng thu mẹ con Trương Quỳnh thì hai bên đường xuất hiện phong
bạo, hơn mười nữ nhân thoáng cái vây quanh Nhạc Trọng, nhìn qua Nhạc
Trọng đau khổ cầu khẩn nói ra. Các nàng chỉ muốn một con đường sống.
Nhạc Trọng nhướng mày, trầm giọng quát:
- Tất cả im miệng cho tôi, nhao nhao thì cút đi!