Trong tận thế này đây là bình thường. Kẻ độc tài đều ưa thích kẻ yếu khúm núm. Nhạc Trọng giáng chức địch nhân chiến bại làm đầy tớ. Trong thế lực của hắn cũng có nô lệ. Huyền Chân ưa thích xưng hô chủ tử nô tài là do chế độ Mãn Châu đế quốc rút lui mấy trăm năm, khắp nơi tràn ngập chủ tử và nô tài.
Cảnh Đại Trung nhát gan sợ chết nhận lệnh của Nhạc Trọng, không thể không giơ cao cờ trắng đi vào trong đại doanh Mông Cổ chiêu hàng.
Đám chiến sĩ Mông Cổ nhìn qua Cảnh Đại Trung trong mắt hiện ra hào quang. Bọn họ cũng biết người trước mặt là mấu chốt sống sót của bọn họ..
Đột nhiên một tướng lĩnh nắm áo của Cảnh Đại Trung và tức giận quát:
- Đứng lại, mày tới đây làm gì?
Cảnh Đại Trung bị tên tướng lãnh làm giật mình, thoáng cái kinh hãi lắp bắp nói ra:
- Tiểu nhân tên là Cảnh Đại Trung, phụng lệnh Đại Hán liên minh minh chủ Nhạc Trọng tới đây khuyên bảo Hốt Ngạch Nhiễm đại hãn thần phục quốc gia của tôi.
Tên tướng lãnh nhíu mày phất tay cho binh sĩ tránh đường, hắn đem Cảnh Đại Trung đi vào, sau đó hỏi:
- Nhạc Trọng minh chủ chiêu hàng có yêu cầu gì không?
Tại dưới tình huống bị bao vây như thế này, cho dù chiến sĩ Mông Cổ trung dũng cũng phải sinh dị tâm. Không ít người có tâm tư đầu hàng Nhạc Trọng. Dù sao Nhạc Trọng không là người ngoại quốc, hơn nữa mất đi hoàng kim vương đình thì bọn họ chỉ có đường chết.
Cảnh Đại Trung con mắt sáng và miệng đầy hoa sen nói:
- Minh chủ chiêu hàng rất hào phóng. Chính là bảo Khả Hãn Hốt Ngạch Nhiễm đại hãn đầu hàng vô điều kiện. Chỉ cần các người đầu hàng vô điều kiện. Nhạc Trọng minh chủ tự nhiên sẽ không bạc đãi các người. Minh chủ đã từng nói qua, tất cả mọi người chẳng phân biệt dân tộc, chỉ cần nguyện ý làm việc cho hắn, hắn đều tiếp nhận. Trong Thiên Uy quân chúng tôi chẳng những có người Hán, người Mông Cổ, còn có người Triều Tiên, người Hồi, thậm chí là người Duy Ngô Nhĩ, bọn họ hỗn hợp chung một chỗ, nếu các người đầu hàng sẽ là một bộ phận của chúng tôi.
- Hiện tại tang thi hoàng hành. Số lượng nhân loại càng ít. Nhạc Trọng minh chủ lòng ôm chí lớn, một vòng bảo vệ nhân loại. Lòng của hắn rộng lớn như biển cả, tuyệt đối có thể tiếp nhận các người. Hiện tại Nhạc Trọng minh chủ đang lúc dùng người, các người hiện giờ đầu nhập không muộn. Dùng Nhạc minh chủ hùng tài đại lược, tương lai thống nhất cả nước không thành vấn đề, các ngươi hiện tại đầu nhập vào hắn, chỉ cần lập nhiều đầy đủ chiến công, tương lai hắn thống nhất cả nước thì các người là khai quốc công thần. Vinh hoa phú quý hưởng vô cùng, con cháu đời đời được che chở.
Cảnh Đại Trung tuy không có bất kỳ cốt khí. Tiểu nhân mười phần. Thế nhưng mà hắn cũng thập phần cơ linh, vô cùng giảo hoạt, giỏi ăn nói.
Cảnh Đại Trung nói như vậy thì tên tướng lãnh khẽ động, sắc mặt hòa hoãn, hắn nhìn qua Cảnh Đại Trung cười nói:
- Cảnh huynh đệ, tôi là Sát Tất Lai Hòa, Mông Cổ đế quốc hoàng kim vệ phó thủ lĩnh. Chúng ta là bằng hữu!
Cảnh Đại Trung vẻ mặt tươi cười đi lên.
- Tốt! ! Tốt! ! Tốt! ! Có thể quen biết anh hùng là chuyện nên làm, thật sự là vinh hạnh của Cảnh Đại Trung.
Sát Tất Lai Hòa nhìn Cảnh Đại Trung sau đó nói:
- Bây giờ mời vào gặp đại hãn!
Cảnh Đại Trung đi theo Sát Tất Lai Hòa vào trong hoàng kim vương đình, Cảnh Đại Trung đã nhìn thấy Hốt Ngạch Nhiễm đang ngồi trên vương tọa.
Hốt Ngạch Nhiễm chỉ lạnh lùng lườm Cảnh Đại Trung, Cảnh Đại Trung bị dọa đến đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất dập đầu như tế sao, nói:
- Đại Hán liên minh sứ giả Cảnh Đại Trung bái kiến Thiên Khả Hãn, chúc Thiên Khả Hãn vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn qua Cảnh Đại Trung không chút cốt khí thì trong mắt hiện ra khinh miệt, lạnh lùng nói:
- Nhạc Trọng bảo mày tới khuyên hàng tao sao? Hắn khai ra điều kiện gì?
Cảnh Đại Trung uyển chuyển vô cùng nói ra:
- Nhạc Trọng minh chủ vĩ đại hy vọng điện hạ ngài có thể đầu hàng vô điều kiện, sau đó chúng ta cộng đồng xưng bá thảo nguyên. Nhạc Trọng minh chủ hoàn toàn thành ý bảo hộ ngài và người của ngài không bị xâm hại.
Cảnh Đại Trung cũng không dám nói ra câu Nhạc Trọng cứng rắn ra lệnh cho Hốt Ngạch Nhiễm đầu hàng, không đầu hàng sẽ chết. Hắn sợ hãi Hốt Ngạch Nhiễm tức giận chém hắn.
Hai quân giao chiến không chém sứ trong tận thế không thực hiện được. Nhạc Trọng bản thân không chút lưu tình chém sứ giả Mãn Châu đế quốc phái ra chiêu hàng đấy.
Hốt Ngạch Nhiễm lạnh lùng cười cười nhìn qua Cảnh Đại Trung quát lớn:
- Chỉ là bảo trụ tính mạng của tôi sao? Nếu như tôi không hàng thì thế nào? Nói tất cả đi!
Cảnh Đại Trung thân thể khẽ run rẩy sợ hãi vô cùng kiên trì nói:
- Nhạc Trọng minh chủ nói, nếu Khả Hãn ngài không hàng, công phá vương đình sẽ diệt cửu tộc của ngài! ! Hắn cấu cho ngài một giờ, một giờ sau sẽ tấn công.
- Gia hỏa thật độc ác!
Hốt Ngạch Nhiễm trong mắt hiện ra tinh quang và thở dài.
- Tôi đi nói chuyện với Nhạc Trọng!
Hốt Ngạch Nhiễm đứng dậy và nhìn chung quanh:
- Nếu như tôi không trở về sau một giờ, cũng không có đưa tin. Các người mang theo mọi người chạy tứ tán, thời điểm chạy nhứ đốt toàn bộ vật tư. Trước khi tôi về, tất cả vật tư phải xem xét cẩn thân, không cho phép có bất kỳ người nào vọng động
- Vâng! Đại hãn!
Đám tướng lãnh trong hoàng kim vương đình vâng lệnh.
Cảnh Đại Trung nhìn qua Hốt Ngạch Nhiễm trong mắt hiện dị quang.
- Quả nhiên không hổ là Mông Cổ Vương hảo thủ đoạn, hảo khí phách.
Đối với Nhạc Trọng mà nói, trong hoàng kim vương đình vật tư mới là thứ cần nhất, một khi vật tư trong hoàng kim vương đình bị đốt hủy, chiến sĩ Mông Cổ bên trong chạy trốn, đối với Nhạc Trọng mà nói đây là cục diện lưỡng bại câu thương, hắn phái quân tới đây là vô ích.
Làm tốt an bài, Hốt Ngạch Nhiễm đi theo Cảnh Đại Trung rời khỏi hoàng kim vương đình, đi tới quân doanh của Nhạc Trọng.
Trong quân doanh của Nhạc Trọng thì Nhạc Trọng đang ôm Ngân Sương, hai bên có Bạch Tiểu Thắng, Kỷ Thanh Vũ hai người tiến hóa đỉnh cấp. Thiên Cung Anh là cao thủ ám sát nấp trong bóng tối. Hai mươi tên người cường hóa đẳng cấp trên 40, trải qua vô số chiến đấu đã lợi hại rồi.
Nhiều cao thủ vờn quanh như vậy, Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm tướng mạo bất phàm, hai mắt như điện trầm giọng nói:
- Thật can đảm thức! Không hổ là Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm. Anh dám một mình vào quân doanh của tôi, thật sự là không dậy nổi. Anh không sợ hiện giờ tôi giết anh sao? Nếu anh vừa chết đại quân Mông Cổ sẽ sụp đổ, không còn bất luận lực lượng gì ngăn cản tôi cả.
Nhạc Trọng vừa nói lời này, thân thể cao thủ trong quân doanh căng cứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hốt Ngạch Nhiễm.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn thẳng Nhạc Trọng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra:
- Trước khi tới đây, nếu như tôi vừa chết, toàn bộ vật tư trong hoàng kim vương đình sẽ bị đốt đi. Nếu Nhạc Trọng anh muốn hoàng kim vương đình bị tàn phá không chịu nổi thì động thủ đi.
Hốt Ngạch Nhiễm thân là kiêu hùng bị Nhạc Trọng bức đến tuyệt cảnh, khí độ vẫn không giảm, không có chút vui mừng như chó vẩy đuôi vì được sống.