Thủ hạ dưới trướng của Triệu Tư Cương hỏa lực thập phần hung mãnh, pháo cối không ngừng nã vào trận doanh của Nhạc Trọng. Âm thanh nổ tung không ngừng vang lên..
Trong hỏa lực pháo cối hung mãnh, mặc dù ăn mặc giáp da cấp ba thì tinh nhuệ của Nhạc Trọng cũng xuất hiện thương vong nhiều hơn, thỉnh thoảng có chiến sĩ bị đạn pháo bắn trúng hoặc bắn vào đầu chết đi.
Chiến sĩ tinh nhuệ của Nhạc Trọng không ngừng sử dụng pháo cối đáp trả vào lính của Triệu Tư Cương bên kia, lính của Triệu Tư Cương bị pháo cối bao trùm. Nhưng mà lính của Triệu Tư Cương không phải đám ô hợp trúng hỏa lực là đổ vỡ, mà là giữ vững trận địa, dốc sức liều mạng nhìn qua Nhạc Trọng phản kích.
- Đây là tinh nhuệ dưới trướng của Bối Minh Dương! Quả nhiên rất có thể đánh nhau!
Nhạc Trọng nhìn qua lính của Triệu Tư Cương, trong mắt hiện ra nội tâm suy nghĩ khác thường.
Triệu Tư Cương thống soái lính là bộ đội Nhạc Trọng nhìn thấy dám đánh nhau kịch liệt như vậy. Loại bộ đội này chính là hạch tâm của các thế lực. Tinh nhuệ dưới trướng của Nhạc Trọng so với người của Triệu Tư Cương không bằng.
Những quân lính tinh nhuệ chính là đội quân trải qua huấn luyện khắc khổ và không ngừng chiến đấu thắng lợi mà hình thành. Tinh khí thần đều khác với bộ đội bình thường.
- Đáng tiếc! Bộ đội như vậy không ở trong tay của mình.
Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, cõng Minh Giai Giai trên đầu mang theo Thanh Đồng Linh Chung cùng bạch cốt trực tiếp xông qua trận địa của Triệu Tư Cương. - Cửa sổ lầu ba bên phải ở cửa sổ thứ năm có hai tên địch nhân đang ẩn nấp! Cửa sổ bên trái đầu tiên có ba địch nhân đang nấp.
Minh Giai Giai ghé vào lưng của Nhạc Trọng và ảnh lang ẩn vào bóng của Nhạc Trọng, nó dùng cái mũi đánh hơi vị trí của địch nhân, bản thân nàng thổ khí như lan, không ngừng nói rõ vị trí địch nhân cho Nhạc Trọng nghe.
Dị quang trong mắt của bạch cốt lóe lên, một đạo gai xương đột nhiên bắn ra ngoài, bắn vào trong cửa sổ lầu ba bên phải, gai xương co rụt lại và có máu tươi dính trên đó, tay trái duỗi ra, hai đạo gai xương bén nhọn đâm vào đầu của hai người.
Nhạc Trọng hít sâu một hơi, lúc này phát động tốc độ siêu cấp, mấy lần chớp động thì xuất hiện trước hẻm nhỏ, cầm súng trường 05 không ngừng bắn phá, trực tiếp bắn ba tên địch nhân thành cái sàng.
Sau khi diệt mấy tên địch nhân xong, Nhạc Trọng, bạch cốt tiếp tục giống như cây đao nhọn đâm vào hạch tâm của Triệu Tư Cương.
- Người cường hóa cao cấp! ! Đáng chết! ! Những tên quái vật!
Trong một tòa lầu lớn, Triệu Tư vừa dùng kính viễn vọng nhìn qua mấy người tiến vào trong trận địa, không ngừng giết chóc thủ hạ của hắn, Nhạc Trọng cùng bạch cốt chém giết như máy chém, trong nội tâm trầm xuống, thoáng cái cắn nát bờ môi.
Triệu Tư Cương đã từng nhìn thấy người cường hóa cao cấp của Bạch Tiểu Thắng. Tuy những người cường hóa vô địch với người bình thường, có các năng lực quỷ dị, một khi trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bắt đầu chiến đấu thì quỷ thần khó lường. Nhưng mà khủng bố như Nhạc Trọng cùng bạch cốt tiến thẳng vào trong đại quân, hắn chưa bao giờ thấy qua người nào cả.
Mặc dù Nhạc Trọng lưng cõng Minh Giai Giai vẫn hành động như gió, tốc độ tiến lên phía trước không chậm chút nào. Hắn vừa xông lên không ngừng dùng súng, lựu đạn săn giết binh sĩ tinh nhuệ, trong mười phút ngắn ngủi có mấy chục người chết trong tay của hắn! ! Nếu không phải những chiến sĩ kia vị trí phân tán, chết trong tay Nhạc Trọng nhiều hơn nữa...
Nếu như là bộ đội bình thường, đối mặt với Nhạc Trọng là tồn tại chém giết khủng bố, chỉ sợ sĩ khí đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng mà lính của Triệu Tư Cương chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Bối Minh Dương, trải qua vô số đại chiến, tinh khí thần hoàn toàn khác với lính bình thường, mặc dù không địch lại Nhạc Trọng nhưng vẫn không lùi! Đại lượng viên đạn không ngừng bắn vào Nhạc Trọng, thỉnh thoảng có viên đạn bắn lên trên Thanh Đồng Linh Chung, chợt nhao nhao bay ra ngoài.
Sắc mặt tên tham mưu khó coi đi tới bên người Triệu Tư Cương báo cáo:
- Doanh trưởng! ! Liên đội một và hai bị diệt hoàn toàn! ! Làm sao bây giờ? Bằng vào chúng ta không cách nào ngăn cản được mấy tên quái vật kia.
Nhạc Trọng, bạch cốt, Minh Giai Giai ba người giết gần trăm người, binh sĩ phía sau bọn họ cũng không phải ăn chay, cũng giết hơn mười người.
- Đáng chết! Bạch Tiểu Thắng khốn nạn còn chưa tới sao!
Sắc mặt Triệu Tư Cương tái nhợt gào lên.
Nếu như Bạch Tiểu Thắng mang theo cao thủ doanh tới nơi này trợ trận, Triệu Tư Cương còn có lòng tin chiến với Nhạc Trọng một trận. Nếu như chỉ có Triệu Tư Cương thì không có biện pháp ngăn cẩn Nhạc Trọng được.
- Doanh trưởng! ! Liên đội ba cũng bị diệt!
Thời điểm Triệu Tư Cương gào thét tức giận, một gã sĩ quan truyền tin đi tới, sắc mặt trắng bệch nói.
- Cái gì? ? Liên đội ba bị diệt? Làm sao nhanh như vậy! ! Làm sao có thể nhanh như vậy!
Sắc mặt Triệu Tư Cương trắng bệch lẩm bẩm.
Triệu Tư Cương mang theo vài liên đội đều là những người trải qua vô số chiến đấu hun đúc mà thành. Hắn có tự tin sức chiến đấu của hai đại đội này cực mạnh. Ý chí chiến đấu của hai đại đội này vô cùng ương ngạnh, theo hiểu biết của hắn thì dù không đánh lại lính của Nhạc Trọng cũng kéo được thời giản rất dài.
Trên thực tế nếu không phải có Nhạc Trọng, bạch cốt, Minh Giai Giai ba người cường hóa xông vào tấn công. Chỉ bằng vào lính của Nhạc Trọng muốn đánh bại Triệu Tư Cương là chuyện cực kỳ khó khăn, chỉ sợ đánh tới một ngày còn chưa hạ được đối phương.
Người cường hóa xuất hiện trong các loại chiến đấu quy mô thế này rất tốt, thể hiện ra sức chiến đấu vô cùng cường đại. Bọn họ có năng lực phá vỡ chiến tranh thông thường trước tận thế.
Một gã tham mưu nhìn qua Triệu Tư Cương đề nghị nói:
- Làm sao bây giờ? Doanh trưởng! ! Tiếp tục chiến đấu chỉ làm chúng ta bị diệt toàn bộ, nên rút lui thôi!
Một tên tham mưu trưởng khác cũng tiến lên.
- Đúng vậy! Doanh trưởng! Chúng ta rút lui đi! Đánh thành bộ dạng như vậy, chúng ta cũng không phụ lòng bối lão đại! Lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
Không phải tât cả mọi người đều hung hãn không sợ chết, nhìn thấy tình hình chiến đấu không ổn thì đưa ra chủ ý.
Triệu Tư Cương nhìn qua mấy tham mưu, sắc mặt biến hóa mấy lần, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định gian nan.
- Rút lui! ! Bảo mọi người rút ra khỏi chiến trường.
- Vâng! Doanh trưởng!
Những tên tham mưu buông lỏng một hơi, nhìn qua chiến sĩ đang chiến đấu kịch liệt và ra lệnh.
Nhận được lệnh của tham mưu, những chiến sĩ còn lại rút ra khỏi chiến trường, giống như bại binh lui ra phía sau! Mắt thấy người của mình không ngừng bị Nhạc Trọng tiêu diệt, sĩ khí lính của Triệu Tư Cương không còn lớn như trước nữa.
- Đầu hàng không giết! ! Đầu hàng không giết!
Nhạc Trọng chiến đấu ở tuyến đầu, hắn vừa nhìn thấy những tên lính lui ra phía sau thì rống to lên.
- Đầu hàng không giết! ! Đầu hàng không giết!
Đám chiến sĩ tinh nhuệ theo sau lưng Nhạc Trọng không ngừng rống to lên.
Dưới âm thanh gào rú rung trời này, những chiến sĩ bọc hậu đang run sợ, nhao nhao ném vũ khí và hai tay ôm đầu ngồi xuống đất.