Nhưng mà một
phát hiện làm cho người ta sợ hãi chính là súng máy hặng nặng 25 li của
chiến xa bộ binh bắn lên người của con Hắc Lân Hung Trư cấp hai thì bật
ra ngoài.
Nhạc Trọng nhìn qua Hắc Lân Hung Trư cấp hai, rốt cục minh hiểu vì cái gì những chiến xa bộ binh kia bị đạp thành mảnh vỡ.
- Đáng chết! Trách không được hai chiếc chiến xa bộ binh kia bị con quái vật này tiêu diệt. Thì ra nó biến thái như vậy.
Nhạc Trọng lần nữa phát động Hợp Thể Phòng Hộ Thuật, từ trong chiếc
Hammer nhảy xuống. Nếu như hắn không làm cái gì đó, hắn khổ tâm kinh
doanh một doanh chủ lực sẽ bị con Hắc Lân Hung Trư cấp hai và tiểu đệ
của nó nghiền nát.
Vừa rơi xuống đất, Nhạc Trọng lập tức móc súng hỏa tiễn uy lực mạnh bắn
tới, bắn thẳng một viên vào trên người Hắc Lân Hung Trư kia.
Hỏa tiễn mạnh mẽ bắn thẳng lên mặt của con Hắc Lân Hung Trư cấp hai to lớn, oanh một tiếng vang thật lớn, nổ tung lên.
Sau khi bụi mù tán đi trên mặt của con Hắc Lân Hung Trư cấp hai xuất hiện miệng vết thương chừng nắm tay.
Đạn hỏa tiễn mạnh mẽ không thể phá được phòng ngự của Hắc Lân Hung Trư
cấp hai. Nhưng mà miệng vết thương nhỏ như nắm tay đối với Hắc Lân Hung
Trư cao bảy mét mà nói cơ hồ là không cần tính.
Con Hắc Lân Hung Trư cấp hai ngược lại bị Nhạc Trọng làm tức giận, nó
tiến hóa thành Hắc Lân Hung Trư cấp hai thì trở thành bá chủ ở khu rừng
này. Căn bản không có kẻ nào dám trêu chọc nó, bây giờ lại có con kiến
nhỏ cắn nó một cái, mặc dù thương thế không nặng nhưng làm nó cực kỳ tức giận.
Con Hắc Lân Hung Trư cấp hai kia bỏ qua đoàn xe như con kiến kia, nó
nhảy lên như một ngọn núi nhỏ lao xuống. Con Hắc Lân Hung Trư cấp hai
nhảy qua sườn núi nhỏ, nghiền áp mười cây đại thụ chung quanh và mặt đât chấn động mạnh mẽ.
Con Hắc Lân Hung Trư cấp hai xem chuẩn Nhạc Trọng, nó giống như chiếc xe tăng lao thẳng về phía Nhạc Trọng, trên đường đi những thân cây đại thụ to lớn ngăn cản đường của nó đều bị đánh gãy, không có thứ gì ngăn cản
công kích của nó được.
Hai mươi ba con Hắc Lân Hung Trư theo sát lão đại của chúng, đuổi theo Nhạc Trọng không bỏ.
Nhạc Trọng bắn ra một viên hỏa tiễn, lập tức quay đầu bỏ chạy vào sâu
trong rừng. Cho dù có bắn mười viên đạn hỏa tiễn vào Hắc Lân Hung Trư
cấp hai cũng không làm gì được nó. Càng đừng đề cập tới hắn hiện giờ
không có quá năm viên đạn hỏa tiễn.
Con Hắc Lân Hung Trư cấp hai mỗi bước bước ra đều tương đương với Nhạc
Trọng bước ra năm sáu bước, cộng thêm nhanh nhẹn của nó cực cao, nó rút
ngắn khoảng cách với Nhạc Trọng thật nhanh.
- Làm sao bây giờ?
Nhạc Trọng vẫn chạy nhanh như điên, lợi dụng gai xương nhảy lên một thân cây đại thụ.
Chỉ thấy con Hắc Lân Hung Trư câp hai đúng là dùng man lực đụng gãy
không biết bao nhiêu cây đại thụ, hung quang trong mắt của nó chớp động, bộ dáng muốn giẫm nát Nhạc Trọng thành tương mới bỏ qua mối nhục lúc
nãy.
Con Hắc Lân Hung Trư cấp hai kia trên đường nghiền nát không biết bao
nhiêu đại thụ, hung hăng đâm vào thân cây đại thụ mà Nhạc Trọng vừa mới
nhảy lên, đụng Nhạc Trọng ngã xuống.
- Liều!
Dị quang trong mắt Nhạc Trọng hiện ra, gai xương trên tay phải đưa lên
đỉnh cây đại thụ, lợi dụng lực phản chấn Nhạc Trọng nhảy lên người con
Hắc Lân Hung Trư.
Nhạc Trọng vừa rơi lên người của Hắc Lân Hung Trư cấp hai, hai tay của
nó giống như móc cây ôm cạặt sau lưng của Hắc Lân Hung Trư không dám
buông tay.
Một khi Nhạc Trọng buông tay té xuống, hắn sẽ bị con Hắc Lân Hung Trư điên cuồng đạp thành tương.
Con Hắc Lân Hung Trư cấp hai cảm giác được trên người có người, một bên
chạy nhanh trong rừng rậm, một bên không ngừng lắc người.
Nhạc Trọng ghé vào người của Hắc Lân Hung Trư cấp hai, hắn giống như
đang ngồi trên chiếc xe đang chạy hai trăm cây số giờ, hơn nữa còn giống như không ngừng chạy trên đường cua gấp khúc. Lực lôi kéo cực lớn làm
cho hai tay của Nhạc Trọng cảm thấy đau đớn. Nếu không phải Nhạc Trọng
dùng sức tới cực điểm thì đã bay đi rồi.
Mà trên lưng Hắc Lân Hung Trư cấp hai, Nhạc Trọng không làm cái gì cả,
chỉ có thể ôm chặt phần lưng của Hắc Lân Hung Trư mà không dám nhúc
nhích. Chỉ cần hắn vừa dị động thì sẽ như đạn pháo bay ra ngoài.
Con Hắc Lân Hung Trư chạy nhanh một thời gian ngắn, nó phát hiện không
cách nào vứt bỏ Nhạc Trọng trên lưng, nó lập tức cải biến sách lược, nó
toàn lực nhảy lên cao, nhảy lên cao chừng bảy mét rơi xuống.
Phanh một tiếng vang thật lớn, con Hắc Lân Hung Trư cấp hai rơi xuống thì chung quanh chấn động mạnh.
Nhạc Trọng vẫn luôn ôm chặt lưng của Hắc Lân Hung Trư cũng rơi tự do từ
độ cao bảy mét xuống đất, bởi vì có Hắc Lân Hung Trư cấp hai giảm lực
phản chấn thật nhiều cho hắn. Nếu không thì cường độ thân thể mới 38
điểm của hắn lần này đã bị trọng thương rồi.
Con Hắc Lân Hung Trư biến dị cấp hai không ngừng nhảy lên, một cổ lực
phản chấn chấn làm Nhạc Trọng cháng váng mắt hoa, ngũ tạng lục phủ bị
thương nhẹ. Nhưng mà hắn có sức lực gấp bảy lần người bình thường, những vết thương nhẹ này không ngừng khôi phục lại.
- Không được, tiếp tục như vậy thì mình sẽ chết mất!
Trong nội tâm Nhạc Trọng sinh ra một cổ hiểu ra, thân thể của những con
dị thú này không dễ bò lên. Cho dù bò lên thân thể cự thú cũng chưa chắc tiêu diệt được nó.
Mà con Hắc Lân Hung Trư cấp hai nhảy lên lần nữa, sắp rơi xuống đất thì
tâm niệm Nhạc Trọng vừa động, cốt giáp của hắn bắn ra bốn cây gai đất,
chèo chống hắn và con Hắc Lân Hung Trư cùng rơi xuống.
Con Hắc Lân Hung Trư biến dị vừa rơi xuống đất, gai xương của Nhạc Trọng cũng thu lại, thuận thế nmhanh chóng nhảy lên đầu của Hắc Lân Hung Trư
biến dị kia. Nhạc Trọng dùng cả tay chân và giống như hầu tử linh mẫn
nhảy lên đầu của Hắc Lân Hung Trư.
Lúc này con Hắc Lân Hung Trư biến dị nhảy lên lần nữa, Nhạc Trọng nắm chặc đầu của con Hắc Lân Hung Trư.
Sau khi con Hắc Lân Hung Trư vừa rơi xuống, Nhạc Trọng tâm niệm vừa
động, bốn cây gai xương đâm ra, chui vào mặt đất, sau đó điên cuồng co
rút lại, lúc này hắn rơi xuống đất nhanh chóng, xuất hiện trước mặt của
con Hắc Lân Hung Trư. Nhạc Trọng lây gai độc ra, nhắm thẳng vào mắt phải của Hắc Lân Hung Trư bắn liền ba phát. Con Hắc Lân Hung Trư còn chưa
kịp nhắm mắt đã bị ba phát đạn bắn vào.
Đại bộ phận sinh vật, con mắt đều là nhược điểm của chúng. mà con Hắc
Lân Hung Trư biến dị này cũng không ngoại lệ, thân thể các nơi co thể
ngăn cản được cả hỏa tiễn, nhưng mà con mắt lại phòng ngự yếu ớt, nếu
như nhắm mắt lại, đạn súng trường cũng làm con mắt của nó đau đớn. Hiện tại bị Nhạc Trọng sử dụng gai độc bắn ở khoảng cách gần, càng làm nó
không chịu nổi, ba phát gai độc thuận lợi phá vỡ màng mắt của nó, đâm
vào trong mắt của nó, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Ba phát bắn trúng con mắt của Hắc Lân Hung Trư biến dị, Nhạc Trọng thuận thế nhảy lên người của Hắc Lân Hung Trư biến dị lần nữa. Hiện giờ chỉ ở trên người của Hắc Lân Hung Trư mới là nơi an toàn nhất cho hắn.
Con mắtt Hắc Lân Hung Trư biến dị bị thương, trở nên vô cùng cuồng bạo,
dưới đau đớn nó xông thẳng lên phía trước, lúc này nhảy lên cao cao, nó
giống như xe tăng một đường nghiền áp chạy thẳng vào trong rừng sâu.
Nhạc Trọng cũng chỉ có thể ôm chặt lấy người của Hắc Lân Hung Trư, bị nó chấn đắc đầu choáng mắt hoa nhưng không dám buông tay.